Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu được chọn lại tớ vẫn chọn cậu của tuổi 17

2016-11-09 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu có thể được chọn lựa một lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn Phong 17 tuổi – ngây thơ, ngốc nghếch và đáng yêu. Hoặc nếu không, tớ xin chọn khoảng lặng bình yên, nhưng là chốn an yên sau Phong, sau giông bão…

***

Những năm tháng đẹp đẽ vẽ nên những hồi ức thuở hồn nhiên và tinh khôi mà mãi đến sau này, khi cuộc sống kìm kẹp chúng ta bởi muôn vàn lo toan, nhưng trong sâu thẳm trái tim mỗi người, vẫn còn đó một khoảng lặng để nhớ về một mùa nắng có vàng vọt, có chói chang tuổi 17...

Trầm mặc.

Tĩnh lặng.

Phố phường rộn rã ngày thường khoác lên mình màu áo yên bình, lấp lánh thứ ánh sáng vàng vọt của đèn đường, phả vào đó chút hương say nồng nàn của gió. Tôi – Nhiên của 20 tuổi nhìn xa xăm những ánh đèn lập lòe nơi thành phố phồn hoa, ngắm khoảng trời có lừa lọc và dối trá - khoảng trời của ao ước mà mọi giá Phong phải chạm đến. Cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua làn tóc rối, như gợi nhắc chút kỉ niệm về ngày ấy, về thứ tình cảm hồn nhiên và tinh khôi, về cái thời của duy nhất. Nhưng khi gánh nặng mưu sinh và khát khao hoài bão quá bỏng cháy, Phong đã vô tình đánh rơi bao hứa hẹn và những hồi ức đẹp nhất về tháng ngày bên nhau. Phải rồi, trong từ điển chênh vênh lớn lên, đã chẳng còn khái niệm đời đời hay mãi mãi. Có chăng, cũng chỉ là những cuộc gặp gỡ đầy bỡ ngỡ giữa những tiếng xin chào và tạm biệt.

Hẳn là rất đau cho lời từ biệt chưa được nói ra, và vĩnh viễn chẳng thể trao nhau. Tôi đang gắng gượng, cố tỏ ra mạnh mẽ, như muốn gói ghém tâm hồn yếu đuối ngủ quên. Thời gian vô tình đến nỗi ai rồi cũng sẽ bước qua nhau, nhẹ nhàng và lặng lẽ, như những người lạ ngược lối về. Cái nhân duyên gặp gỡ chỉ còn là hồi ức, là hành trang bước vào thế giới người lớn nhiều lắm muộn phiền đi liền với đổi thay.

Hội An cổ kính, u sầu. Tôi lại lang thang trong tuổi trẻ của mình, có hoa phượng đỏ, ghế đá, có tà áo thiên thanh, có thứ tình cảm mong manh đầu đời, miền nhung nhớ có Phong 17 tuổi, có Nhiên 17 tuổi, có tình bạn tan vỡ và dang dở của nhau…

Nếu được chọn lại tớ vẫn chọn cậu của tuổi 17

Năm đó, Phong chuyển trường từ quê lên thành phố học. Đợt kiểm tra đầu vào, điểm ngoại ngữ cậu ta cao nhất nên được xếp vào lớp chuyên Anh – nơi tôi đang theo học. Ngày đầu năm lớp 11, các nữ sinh xúm xít bắt chuyện, làm quen với cậu “Hậu duệ trường chuyên” ấy. Duy chỉ có mình tôi vẫn lặng lẽ ngồi ở góc lớp, soi từng cử chỉ của cậu ta. Tôi chẳng biết nhìn nhận một người qua những tiêu chí nào, nhưng thật lòng, chẳng có chút thiện cảm nào với ánh mắt đó. Nụ cười làm cậu trở nên hoàn hảo trong mắt bao người khiến tôi thấy giả tạo vô cùng. Và bắt đầu những tháng ngày xa lánh nhau…

Có lần, chúng tôi vô tình được xếp chung nhóm làm video về cuộc gặp gỡ với người nước ngoài. Cả một chiều cùng nhau rong ruổi trên những con phố, kể cho nhau nghe những câu chuyện dở khóc dở cười. Có lẽ đó là lần đầu tiên chúng tôi chia sẻ mọi thứ cho nhau như những người bạn thật sự. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi ấn tượng với nét vô tư và đáng yêu của một đứa con trai. Ngày hôm đó cũng mở đầu cho chuỗi câu chuyện gắn chặt với bao kỉ niệm giữa chúng tôi…

Bạn sẽ chẳng thể nào hình dung được cái cảnh một thằng hot boy xa lánh Facebook đến nỗi chẳng thèm lập một cái nick chứ đừng nghĩ đến chuyện chat hay đăng tải điều gì trên đó. Nó sợ mọi người soi mói hay chen chân quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của mình. Một con bé hay sống ảo như tôi rất phục, và biết rằng tôi chẳng bao giờ làm được như thế… Chẳng biết từ lúc nào, tôi và nó trở nên thân thiết với nhau. Tôi kể cho nó nghe về những bí mật riêng mình: mơ ước, cảm xúc, những yêu – ghét,… và lặng người khi nghe về cuộc sống gia đình nó, về mối tình đầu dang dở,…

Sẽ thật mạo muội, khi tôi gọi nó bằng hai tiếng người thương, nhưng thật tâm, tình cảm tôi dành cho nó hơn cả một người bạn, tất nhiên là chẳng phải tình yêu. Những ngày tháng đó, không xô bồ, vội vã, cũng chẳng ồn ào, chỉ nhẹ nhàng và êm đềm trôi cùng kỉ niệm hoang hoải khắc sâu trong tim. Cứ nghĩ, tình cảm năm 17 tuổi sẽ luôn còn hoài. Nhưng thời gian trôi, chúng tôi lại vội vã rời đi. Thời gian vô tình tạo lòng người những góc cạnh ư? Hay chính thâm tâm chúng ta còn chẳng muốn níu giữ mà thay lòng, thì còn trách ai?

Dòng cảm xúc miên man tràn về, bỗng dưng lại muốn viết gì đó cho cậu – Phong 17 tuổi, cho miền kí ức vẹn tròn…

Nếu được chọn lại tớ vẫn chọn cậu của tuổi 17

Thương mến, ngày… tháng… năm…

Chào anh bạn! Bây giờ, có lẽ cậu đang sống sung túc bên những người mới, với những mối quan hệ mới. Cậu có tất cả mọi thứ tớ và bao người có mơ cũng chả khi nào với tới được, nhưng cậu có thật sự hạnh phúc? Nhớ cậu của ngày xưa hay im lặng suy tư, chẳng muốn bất cứ ai đọc được suy nghĩ của mình. Còn hôm nay đây, khi có trong tay danh vọng, địa vị, tiền tài,… cậu lại đổi khác. Cậu bắt đầu sống ảo trên Facebook, Zalo, mớ cảm xúc hỗn độn, những thói quen hằng ngày, than vãn những mệt nhọc, trăn trở, khoe khoang những món hàng, công việc…

Dù chúng ta chẳng phải là bạn bè ngay cả trên thế giới ảo, nhưng tớ vẫn kiên nhẫn mỗi ngày vào dòng thời gian của người lạ, xem dăm ba chuyện để biết cậu sống thế nào, rồi lặng lẽ bước ra. Cậu cặp với những người phụ nữ giàu có, giỏi giang và hơn hết đã có gia đình. Tớ chẳng dám chỉ trích cậu đâu, tớ cũng chẳng có quyền hay tự cho mình cái quyền làm điều ấy. Chỉ biết bàng hoàng, ngậm ngùi trong xót xa. Tớ ước sao, giá mà hiện tại là chút ảo ảnh thoáng qua rồi vụt tắt…

Thương yêu, ngày… tháng… năm…

Phong à! Còn nhớ hay không, ngày cuối cùng cậu bỏ rơi tớ và đi trên nẻo đường của riêng mình, chỉ vì hiểu lầm cỏn con. Cậu bỏ đi với lý do chẳng đáng: Mình không hợp nhau, và hơn hết, cậu muốn tớ sống thật với bản thân mình? Chẳng lẽ đối với cậu, tớ giả tạo thế sao? Lúc yếu lòng như thế, tớ chẳng biết trải lòng cùng ai, ngoài bản thân mình.

Ngày đó, tớ lựa chọn im lặng, chẳng một lời giải thích cho những hiểu lầm, không có nghĩa là tớ muốn buông bỏ cậu, buông bỏ yêu thương tuổi 17 ẩm ương của chúng ta. Ngày đó, tớ chọn cung đường không mang tên cậu, không phải vì tớ không còn quan tâm cậu, mà tớ biết mình chẳng thể nào níu giữ kẻ muốn rời. Ngày đó, tớ chọn lặng thinh trước những hoài nghi của cậu bởi tình cảm chân thành chẳng cần phân bua đâu, cậu ạ! Và cũng bởi tớ tin những tia nắng ấm áp sẽ hong khô những thương tổn, nhưng tớ đã lầm. Có phải ngày đó, tớ quá hoang tưởng? Hay là thanh xuân của chúng ta quá hoang đường chăng?

Nếu được chọn lại tớ vẫn chọn cậu của tuổi 17

Thương nhớ, ngày… tháng… năm…

Tớ từng đọc đâu đó, rằng cuộc đời này, có những người không cách nào để lãng quên, chỉ là bất chợt gặp lại họ mà không đau lòng, hẳn vậy. Tớ sẽ không thể nào quên cậu, một bầu trời hoài niệm, dù có cố gắng cách mấy. Năm tháng ấy, cậu giận tớ vì những lý do thật kỳ lạ, cậu làm tổn thương tớ vô cớ, cậu thương và chăm lo cho tớ nhiều biết bao nhiêu. Cuộc sống của chúng ta đẹp nhường nào!

Cậu biết không? Nếu có thể được chọn lựa một lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn Phong 17 tuổi – ngây thơ, ngốc nghếch và đáng yêu. Hoặc nếu không, tớ xin chọn khoảng lặng bình yên, nhưng là chốn an yên sau Phong, sau giông bão…

Tạm biệt cậu – mùa nắng rực rỡ nhất khoảng trời 17 – thanh xuân tươi đẹp của tớ!

"Tôi của năm đó từng nghĩ, lớn lên tựa như lời hứa sẽ quay trở về. Nhưng tôi của sau này lại hiểu được rằng: Trưởng thành là bữa tiệc từ biệt thanh xuân, là rời xa những thương tổn đẹp đẽ và sâu đậm nhất. Chỉ còn sót lại mảnh kí ức không thể bôi xóa cũng chẳng thể nhặt lại, cùng chút vương vấn yêu thương thuở thiếu thời…”

© Trần Thanh Nguyên Thảo – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

back to top