Nếu có một ngày bố trở lại
2017-11-12 01:20
Tác giả:

Hôm nay đã là 6 năm. Con vẫn đều đặn đếm ngày, gạch từng con số ở tờ lịch trên bàn học. Người ta hay bảo thời gian trôi qua như một cái chớp mắt nhưng con lại thấy năm tháng ngày càng dài với tất cả những khó khăn đi qua kể từ ngày bố không về nữa.
Buổi sáng hôm đó, bố vẫn chở con đến trường như những ngày bình thường khác, đặc biệt mua cho con một cái hamburger cỡ đại để ăn mừng kết thúc năm học. Con làm dây tương cả vào chiếc áo trắng mới tinh của bố, bố cười bảo giống cái hoa đỏ ghê. Bố cũng vẫy chào con rồi phóng xe đi. Một ngày như mọi ngày. Chỉ có điều sau đó bố đã không bao giờ trở lại...
Mẹ bảo với hai đứa rằng bố đi công tác ở một chỗ xa rất xa, lúc về sẽ đem theo cực nhiều quà xinh đẹp. Bé Út ngày ngày vẫn hỏi khi nào bố mới về, mắt mẹ chỉ rưng rưng trả lời rằng nay mai mình đón bố. Hai nhóc tụi con vẫn tin và vẫn đợi nhưng mà mãi lâu cũng chẳng nghe tin bố về. Bé Út rủ con xếp hạc, một nghìn con để được một điều ước, lúc đó con đã tức giận nói với em rằng hãy thôi làm những điều vô nghĩa vì bố sẽ không bao giờ trở lại. Lúc đầu con tự hỏi rằng có phải vì vết tương đỏ sáng hôm ấy mà bố đâm ghét con không nhưng sau đó thì con cảm thấy cực kì giận bố. Con giận bố vì đã bỏ mặc hết mẹ con con mà đi, vì để lại cho mẹ hàng ngàn việc để lo hôm nào cũng thức đến tận tờ mờ sáng, giận bố vì đã không yêu thương tụi con nữa... Bé Út chỉ biết khóc toáng lên, ôm con búp bê cũ kĩ bố mua nhân dịp sinh nhật và nói trong nước mặt: "Út cần bố thôi, không cần quà. Mẹ kêu bố về đi được không?"
Tối đó ba mẹ con con khóc đến mệt lả rồi ôm nhau ngủ trong căn phòng trước đây gọi là phòng bố mẹ nhưng bây giờ chỉ là phòng mẹ thôi.
Kể từ đó, con bắt đầu bối rối khi mọi người hỏi về bố. Con đi học một mình, tan học một mình, làm mọi thứ một mình để mẹ bớt đi một nỗi lo lắng. Con chăm em, tập nấu ăn, tự dọn dẹp nhà cửa. Một người như con trông thấy những gia đình tròn vẹn đầy đủ sẽ cảm thấy thật ghen tỵ, còn con chỉ cảm thấy mình có thể sống tốt mà không cần đến bố. Một năm, ba năm rồi sáu năm, con đã quen với việc ngôi nhà vắng bóng người đàn ông trụ cột.

Bỗng một hôm, bé Út lôi một chiếc bình thủy tinh khổng lồ ra khoe với con, rằng đã triệu hồi đủ một nghìn con hạc cho một điều ước. Út nhắm mắt, đan tay ước gì bố về với chị em tụi mình. Con bật khóc. Không hẳn vì bé Út sau bao nhiêu năm vẫn kiên nhẫn xếp hạc mà là vì con nhận ra sau ngần ấy thời gian con vẫn mong bố sẽ trở về, nhờ vào một phép màu không hề có căn cứ. Con nhớ rằng hồi Giáng sinh khi chưa có Út, bố đã đinh ninh rằng ông già Noel là có thật mặc cho mấy đứa bạn con bảo bố đang lừa con đó. Tối Noel, bố đầu tư nguyên bộ con đồ đỏ, lén lên phòng con giấu quà trên đầu giường. Phép màu đêm Giáng sinh đó bố đã tạo ra, nếu con xin thêm một điều kì diệu từ bố nữa, liệu bố sẽ hoàn thành giúp con chứ?
Nếu có một ngày bố quay trở lại, con sẽ tự hào nói với bố rằng “cục vàng” bé nhỏ của bố năm nào giờ đã lớn, đã có thể san sẻ bớt một phần gánh nặng cho gia đình. Nếu bố chưa bao giờ đi, con nghĩ rằng mình sẽ mãi là một con bé vụng về làm dây tương trên áo bố.
Nếu có một ngày bố quay trở lại, con sẽ òa khóc xin lỗi bố bởi chắc biết con giận nên bố đã không quay về, bởi hồi nhỏ xíu con đã hay bướng bỉnh không chịu ăn làm bố phải ôm chén chạy theo con khắp nhà, bởi lần con quậy tưng trên xe bố đang chạy khiến xe loạng choạng ngã lăn quay...
Nếu có một ngày bố quay trở lại, con sẽ nói với bố rằng con yêu bố rất nhiều, điều mà lúc trước con chưa từng được nói, chỉ biết thể hiện qua những cái hôn má khi bố yêu cầu.
Nếu có một ngày bố quay trở lại, có lẽ con vẫn sẽ trách bố bấy lâu nay không về nhưng con biết mình sẽ không giận bố lâu bởi vì bố đã ở đây, với tụi con và mẹ.
Không biết liệu bố có nghe thấy tiếng trái tim con không nhưng mà bố ơi, bố về đi bố nhé!
© Đường Thần Duệ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.








