Năm tháng thanh xuân vội vã
2018-06-25 01:26
Tác giả:
Ngày ấy chúng tôi, những cô cậu lớp 13 sắp sửa thi đại học, đầy lo lắng với những hoài bão của bản thân. Đọc đến đây chắc các bạn ngạc nhiên vì con số 13 bởi thi đại học là dấu mốc của những học sinh lớp 12, những học sinh cuối cấp. Gọi là 13 vì chúng tôi là những thành viên của lớp thi lại đại học và đó là cái tên thân thương chúng tôi thường nói. Lúc đó không có lớp học, buổi chiều thầy cô phải mượn trường cấp 3 để có chỗ dạy. Mỗi lần đến cổng trường, dừng xe để dắt vào cổng, giọng nói quen thuộc của bác bảo vệ lại vang lên: “13 hả cháu, qua nhà xe bên này nhé!”
Người ta thành công, người ta xích lại gần nhau hơn. Chúng tôi thất bại, chúng tôi đã cùng nhau nối lại nhiệt huyết tuổi thanh xuân. Ngày ấy đi làm hồ sơ thi đại học, ai cũng ngạc nhiên vì chúng tôi gần hai mươi đứa đều đăng kí thi vào ngành công an, đứa nào ánh mắt cũng đầy quyết tâm. Đích đến giống nhau chính là lí do giúp chúng tôi đồng lòng, gắn kết vào những ngày tháng ôn thi gian khổ mà tràn đầy niềm vui ấy.
Nhóm bạn chúng tôi chơi với nhau, chân thành và đầy tình cảm. Tôi không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả sự thật lòng ngày ấy, một thứ tình cảm chân thật tới mức ngây ngô. Tiếng nói cười trên con đường rực màu bằng lăng tím ngày ấy, có lẽ cả đời này tôi không thể nào quên. Tiếng nhắc bài của cậu bạn bàn sau mỗi khi cô kiểm tra bài cũ, tiếng cười vô tư của cô gái ngồi bên như vẫn còn phảng phất đâu đây. Ngay lúc này, những kỉ niệm hiện lên trong tâm trí tôi thật rõ nét, tôi mỉm cười mà nhung nhớ tới đau lòng.
Ngày ấy chúng tôi phải lo lắng rất nhiều thế mà vẫn vô tư. Bài vở ngổn ngang vẫn trốn thầy đi trộm xoài trong xóm nhỏ, đến giờ lên lớp vẫn la cà nơi góc quán quen. Đứa nào dậy sớm nhất sẽ có nhiệm vụ gọi điện cho cả lớp dậy học bài. Đứa nào sa sút sẽ bị cả lớp nhắc nhở và kèm cặp để tiến bộ hơn, chẳng hề có một chút ganh đua nào cả. Ai tìm được cái đề nào hay là ngay lập tức gửi vào nhóm cho cả lớp cùng làm.
Vậy đó, chúng tôi đã quý mến nhau rất nhiều, trên cả chữ bạn bè. Những ngày học nhóm, ăn ngủ cùng nhau, vượt qua những ngày gian nan ấy bằng thứ tình cảm chân thật, không mảy may chút vụ lợi.
Chúng tôi mất đi một năm tuổi trẻ để xây lại ước mơ giang dở nhưng nhận được rất nhiều thứ. Đầu tiên là bài học về cách chấp nhận thất bại, về cách tự đứng dậy sau cơn bão giông, về lòng quyết tâm để bắt đầu một khởi đầu mới. Và đặc biệt, chúng tôi được học cùng nhau trong một lớp học đầy tiếng cười và có những "niềm vui nho nhỏ" như cô giáo tôi vẫn thường nói, được cùng thầy cô chiến đấu và chiến thắng những con chữ...
Dù ngày ấy đã đi qua, dù lời hứa gặp nhau ở cùng một cánh cổng đại học đã không thực hiện được, nhưng chúng tôi vẫn mãi nhớ về nhau, như một phần không thể thiếu của thanh xuân tươi đẹp. Ước mơ năm ấy chỉ số ít trong chúng tôi thực hiện được nhưng đó mãi là những gì rực rỡ nhất của thanh xuân, rực rỡ như cánh bằng lăng đung đưa trên con đường kỉ niệm.
Đến bây giờ thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, chỉ là thỉnh thoảng vì ai cũng có những mối bận tâm riêng, những công việc riêng rất khó để thu xếp. Thế nhưng, mỗi khi gặp nhau, ánh mắt và nụ cười của chúng tôi vẫn vô tư, vẫn tràn đầy nhiệt huyết như ngày xưa đã từng. Nếu được, tôi vẫn muốn quay lại năm tháng ấy một lần nữa, dù tập đề môn Địa có dày hơn, dù bài Văn có khó nhằn, dù những trận chiến Lịch sử chẳng thể nào ghi nhớ nổi…
Chúng tôi của ngày ấy vẫn là hồn nhiên, thơ ngây nhất, chẳng phải đắn đo với những bộn bề cuộc sống như bây giờ. Chúng tôi của hôm nay, mỗi người đã có một con đường riêng, chẳng còn bên nhau như lúc trước. Chỉ có một điều ước rằng ai trong chúng tôi cũng sẽ thành công và lưu giữ mãi những kỉ niệm của một thời thanh xuân vội vã!
© Phan Loan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?