Năm tháng thanh xuân vội vã
2018-06-25 01:26
Tác giả:

Ngày ấy chúng tôi, những cô cậu lớp 13 sắp sửa thi đại học, đầy lo lắng với những hoài bão của bản thân. Đọc đến đây chắc các bạn ngạc nhiên vì con số 13 bởi thi đại học là dấu mốc của những học sinh lớp 12, những học sinh cuối cấp. Gọi là 13 vì chúng tôi là những thành viên của lớp thi lại đại học và đó là cái tên thân thương chúng tôi thường nói. Lúc đó không có lớp học, buổi chiều thầy cô phải mượn trường cấp 3 để có chỗ dạy. Mỗi lần đến cổng trường, dừng xe để dắt vào cổng, giọng nói quen thuộc của bác bảo vệ lại vang lên: “13 hả cháu, qua nhà xe bên này nhé!”
Người ta thành công, người ta xích lại gần nhau hơn. Chúng tôi thất bại, chúng tôi đã cùng nhau nối lại nhiệt huyết tuổi thanh xuân. Ngày ấy đi làm hồ sơ thi đại học, ai cũng ngạc nhiên vì chúng tôi gần hai mươi đứa đều đăng kí thi vào ngành công an, đứa nào ánh mắt cũng đầy quyết tâm. Đích đến giống nhau chính là lí do giúp chúng tôi đồng lòng, gắn kết vào những ngày tháng ôn thi gian khổ mà tràn đầy niềm vui ấy.
Nhóm bạn chúng tôi chơi với nhau, chân thành và đầy tình cảm. Tôi không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả sự thật lòng ngày ấy, một thứ tình cảm chân thật tới mức ngây ngô. Tiếng nói cười trên con đường rực màu bằng lăng tím ngày ấy, có lẽ cả đời này tôi không thể nào quên. Tiếng nhắc bài của cậu bạn bàn sau mỗi khi cô kiểm tra bài cũ, tiếng cười vô tư của cô gái ngồi bên như vẫn còn phảng phất đâu đây. Ngay lúc này, những kỉ niệm hiện lên trong tâm trí tôi thật rõ nét, tôi mỉm cười mà nhung nhớ tới đau lòng.
Ngày ấy chúng tôi phải lo lắng rất nhiều thế mà vẫn vô tư. Bài vở ngổn ngang vẫn trốn thầy đi trộm xoài trong xóm nhỏ, đến giờ lên lớp vẫn la cà nơi góc quán quen. Đứa nào dậy sớm nhất sẽ có nhiệm vụ gọi điện cho cả lớp dậy học bài. Đứa nào sa sút sẽ bị cả lớp nhắc nhở và kèm cặp để tiến bộ hơn, chẳng hề có một chút ganh đua nào cả. Ai tìm được cái đề nào hay là ngay lập tức gửi vào nhóm cho cả lớp cùng làm.
Vậy đó, chúng tôi đã quý mến nhau rất nhiều, trên cả chữ bạn bè. Những ngày học nhóm, ăn ngủ cùng nhau, vượt qua những ngày gian nan ấy bằng thứ tình cảm chân thật, không mảy may chút vụ lợi.

Chúng tôi mất đi một năm tuổi trẻ để xây lại ước mơ giang dở nhưng nhận được rất nhiều thứ. Đầu tiên là bài học về cách chấp nhận thất bại, về cách tự đứng dậy sau cơn bão giông, về lòng quyết tâm để bắt đầu một khởi đầu mới. Và đặc biệt, chúng tôi được học cùng nhau trong một lớp học đầy tiếng cười và có những "niềm vui nho nhỏ" như cô giáo tôi vẫn thường nói, được cùng thầy cô chiến đấu và chiến thắng những con chữ...
Dù ngày ấy đã đi qua, dù lời hứa gặp nhau ở cùng một cánh cổng đại học đã không thực hiện được, nhưng chúng tôi vẫn mãi nhớ về nhau, như một phần không thể thiếu của thanh xuân tươi đẹp. Ước mơ năm ấy chỉ số ít trong chúng tôi thực hiện được nhưng đó mãi là những gì rực rỡ nhất của thanh xuân, rực rỡ như cánh bằng lăng đung đưa trên con đường kỉ niệm.
Đến bây giờ thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, chỉ là thỉnh thoảng vì ai cũng có những mối bận tâm riêng, những công việc riêng rất khó để thu xếp. Thế nhưng, mỗi khi gặp nhau, ánh mắt và nụ cười của chúng tôi vẫn vô tư, vẫn tràn đầy nhiệt huyết như ngày xưa đã từng. Nếu được, tôi vẫn muốn quay lại năm tháng ấy một lần nữa, dù tập đề môn Địa có dày hơn, dù bài Văn có khó nhằn, dù những trận chiến Lịch sử chẳng thể nào ghi nhớ nổi…
Chúng tôi của ngày ấy vẫn là hồn nhiên, thơ ngây nhất, chẳng phải đắn đo với những bộn bề cuộc sống như bây giờ. Chúng tôi của hôm nay, mỗi người đã có một con đường riêng, chẳng còn bên nhau như lúc trước. Chỉ có một điều ước rằng ai trong chúng tôi cũng sẽ thành công và lưu giữ mãi những kỉ niệm của một thời thanh xuân vội vã!
© Phan Loan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.






