Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mưa yêu thương

2015-01-21 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Tôi bước đến giữa cầu, ngắm nhìn vẻ đẹp và cảm nhận. Chợt có tiếng bước chân chầm chậm, tôi quay người lại. "Để quên đi những kỉ niệm không vui thì hãy cùng Tiên tạo nên những kí ức mới thật đẹp nhé". Tiên đứng trước mặt tôi với một bó hoa hồng đỏ trên tay. Bất chợt có những hạt mưa nhẹ nhàng rơi rơi...

***

Sài Gòn hai mùa mưa nắng mang theo bao nhiêu nỗi nhớ về một thời đã qua. Những kỉ niệm vẫn còn đó, vẫn còn vẹn nguyên như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Một mình trên chiếc ghế đá trong công viên, nhìn các cặp đôi đang cùng nhau nói chuyện, vui vẻ cười đùa, đâu đó có những cái e thẹn của cô gái khi bị chàng trai trêu chọc, bất chợt tôi lại nhớ đến anh.

Nhớ những lần cùng anh khám phá qua những con hẻm nhỏ giữa Sài Gòn tấp nập. Là những phút giây bình yên cùng anh ngắm nhìn bầu trời trong xanh và những làn mây trôi nhẹ bẫng khi thả mình giữa những cánh đồng cỏ mênh mông…Nỗi nhớ về anh chợt òa về trong tôi, đau nhói. Bỗng một giọt nước mắt từ từ lăn xuống má, dần dần chạm vào môi, mặn đắng.

ký ức

Kí ức như những thước phim đang quay chậm trong đầu tôi, từng đoạn, từng đoạn ngắn nhưng thật rõ nét. Anh đến bên tôi thật gần và rồi ra đi cũng thật nhanh. Tôi đã rất đau, dường như nỗi đau đó đã khiến tôi khép chặt con tim mình lại. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai một lần nào nữa bởi sự tổn thương đối với tôi bây giờ là quá lớn và tình yêu với anh đã khiến tôi không còn niềm tin. Tôi đắm mình trong nỗi buồn của riêng tôi, đêm đến là khoảng thời gian tôi thu mình lại sau một ngày mệt mỏi, chìm đắm trong những bản nhạc buồn bất tận, tôi chôn chặt mình trong một căn phòng nhỏ bé tưởng chừng như không gian ấy chỉ có thể bao bọc lấy riêng tôi mà không còn đủ chỗ cho bất kì một thứ nào khác. Thế giới đối với tôi giờ đây quá xa lạ, xa như cái khoảnh khắc mà anh quay đầu bước đi mà không hề nhìn về phía tôi dù chỉ một lần.

Sài Gòn không anh vẫn thế, vẫn là những cái nắng chói chang hay những cơn mưa rào bất chợt khẽ làm cho lòng người bối rối. Mới vừa đây thôi trên con đường đông đúc những người hối hả qua lại thì lại chợt vắng tênh sau khi cơn mưa vừa ghé đến. Những hạt mưa rơi từ trên khoảng không gian rộng lớn, từng hạt, từng hạt thi nhau rơi khiến bầu trời bỗng chốc trở nên trắng xóa. Mỗi người vội vàng tìm cho mình một chỗ trú mưa an toàn.

Tôi ngồi trong quán café quen thuộc, nhìn ra ngoài dòng đời vội vã. Tôi đã gom hết mọi kỉ niệm về anh, những thứ đồ vật liên quan đến anh để lại một góc trong trái tim mình. Mỗi lần nhớ tới anh là những lần tôi chật vật với từng mảng kí ức đã từng rất đẹp đẽ và hạnh phúc. Dẫu biết rằng anh sẽ không bao giờ quay lại thế nhưng tôi vẫn luôn hi vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ bước đến bên tôi. Anh hứa với tôi thật nhiều và rồi thất hứa cũng thật nhiều. Lời hứa sẽ yêu tôi mãi mãi ngày nào sao giờ đây như những cơn gió cuốn đi bay xa thật xa.

Tôi lao vào với công việc hằng ngày của mình. Áp lực công việc khiến tôi đôi lúc tạm quên đi nỗi buồn mà mình đang phải chịu đựng. Công việc chất đống, ứ đọng lại khiến tôi đôi lúc không thể dành thời gian riêng cho bản thân mình. Thỉnh thoảng vào những lúc hiếm hoi cuối tuần, buổi tối rảnh rỗi tôi lại một mình đi dạo dọc theo phía bờ sông ở công viên Hầm Thủ Thiêm. Tôi nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí se se lạnh, một vài cơn gió nhẹ khẽ luồn qua làn tóc tôi, tôi hít hà cái hương thơm của một vài bông hoa vừa mới nở, cánh hoa cũng khẽ rung rinh theo tạo nên một sự chuyển động nhẹ nhàng như đang nhún nhẩy theo điệu nhạc. Tôi chợt giật mình khi gặp một người bạn của mình đứng cách tôi không bao xa. Người đó là Tiên, học chung với tôi suốt bốn năm đại học. Tôi rất ngạc nhiên khi gặp Tiên ở đây. Chúng tôi gặp lại nhau, cùng trò chuyện với nhau về cuộc sống hiện tại. Mỗi đứa khi ra trường đều có những công việc khác nhau, hôm đó tôi và Tiên đã trò chuyện cùng nhau rất nhiều. Bất chợt vài giọt mưa nhỏ khẽ rơi khiến không gian như lạnh hơn một chút, tôi ngồi gần Tiên hơn, cùng ngắm những hạt mưa bay…

hoa hồng tình yêu

Dần dần Tiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi mỗi lúc một nhiều hơn. Tiên chở tôi đi ăn vào những ngày cuối tuần hay lúc rảnh rỗi lại cùng tôi đi mua sắm. Tôi cũng quen dần hơn với Tiên, và bắt đầu coi Tiên như một người bạn thân của mình. Tôi và Tiên gặp nhau nhiều hơn, cùng chia sẻ với nhau về chuyện vui cũng như chuyện buồn hằng ngày. Đã từ rất lâu, tôi những tưởng mình đã không thể trò chuyện với bất kì ai về chính bản thân mình kể từ ngày anh rời bỏ tôi. Tiên dẫn tôi đi chơi những trò chơi mà trước giờ tôi rất thích, ăn những món ăn mà tôi đã dự định đi ăn từ rất lâu, Tiên cùng tôi đi dạo quanh những con đường có những hàng cây xanh mát, cùng hít thở cái không khí trong lành của buổi sáng tinh khôi…

Cứ như thế, mỗi ngày tôi cảm thấy cuộc sống của mình đã trở nên vui vẻ hơn khi có Tiên. Nỗi nhớ về anh cũng như thế mà từ từ ít dần đi. Tiên đến bên tôi thật bất ngờ như chính cơn mưa giữa Sài Gòn tấp nập, một cơn mưa nhẹ nhàng nhưng không kém phần thú vị. Tiên đã tạo cho tôi những kỉ niệm đẹp, những niềm vui và đôi khi là những hành động quan tâm rất nhỏ. Tôi cười nhiều hơn, vui vẻ hơn từ sau khi gặp Tiên. Đâu đó trong trái tim mình, tôi nghĩ Tiên như một món quà quý giá mà tôi nhận được, một món quà khiến cuộc sống của tôi thay đổi, từng chút, từng chút một…

Hôm nay Tiên dẫn tôi đến cầu ánh sao chơi, Tiên nói tôi lên cầu trước vì Tiên bận đi gửi xe ở nhà xe. Tôi đồng ý và đi trước. Tôi đi dọc theo hồ Bán Nguyệt. Những ánh đèn sáng bên hồ sáng rực rỡ làm cho mặt nước ánh lên vẻ đẹp đến kì lạ, trên cầu là những dải đèn xanh đỏ tím vàng chạy dọc tô điểm thêm vẻ lung linh cho cây cầu. Tôi lạc giữa rừng người với những tiếng nói chuyện và đâu đó là một nhóm bạn cùng tụ tập ăn uống và ca hát. Tôi bước đến giữa cầu, ngắm nhìn vẻ đẹp và cảm nhận. Chợt có tiếng bước chân chầm chậm, tôi quay người lại. "Để quên đi những kỉ niệm không vui thì hãy cùng Tiên tạo nên những kí ức mới thật đẹp nhé". Tiên đứng trước mặt tôi với một bó hoa hồng đỏ trên tay. Bất chợt có những hạt mưa nhẹ nhàng rơi rơi...
  • QuyQuy

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top