Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa trở giấc, sao thấy lòng bình yên!

2014-12-19 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Anh à. Mở lòng và yêu đi. Bao nhiêu năm rồi…sao anh cứ chờ cứ đợi? Sao anh không cho mình thêm một cơ hội? Anh giày vò, đày đọa trái tim mình đến bao giờ nữa? Anh nhìn xem, ngoài kia, mùa xuân xôn xao đang ùa về. Mùa để ta đón nhận những cái mới. Mùa của bận rộn những yêu thương. Đừng khép mình trong cô đơn, lặng lẽ đi trên cuộc đời lẻ loi, anh nhé!

***

Sẽ không phải sống như thế này nữa, đơn độc trên con đường chỉ mình và mình. Đôi chân này sẽ thôi lạc bước khi chạm phải xác lá vàng khô, hanh hao lối về, ngỡ ngàng hoa tím rơi bâng khuâng.

Sẽ thôi day dứt khi bất chợt thấy dáng ai thân quen, tóc thề ngây ngô dưới nắng, áo dài trắng tung bay đùa với gió, nụ cười ngơ ngẩn cả trái tim.

Sẽ không còn thổn thức, đau đớn, tiếc nuối khi bàng hoàng tỉnh giấc giữa đêm. Chỉ là giấc mơ…

Mùa trở giấc. Những ngày của tháng một đầy nắng, từng đàn chim hót líu lo, tự do bay lượn trên bầu trời trong xanh, hoa đua nhau nở rực rỡ, những cơn gió heo may đuổi nhau về bên ô cửa. Nhà ai hoa giấy màu hồng đỏ rung rinh, tung bay rụng đầy hiên nhỏ.

Nghe đâu đó tiếng thì thầm bên tai: “Anh à. Mở lòng và yêu đi. Bao nhiêu năm rồi…sao anh cứ chờ cứ đợi? Sao anh không cho mình thêm một cơ hội? Anh giày vò, đày đọa trái tim mình đến bao giờ nữa? Anh nhìn xem, ngoài kia, mùa xuân xôn xao đang ùa về. Mùa để ta đón nhận những cái mới. Mùa của bận rộn những yêu thương. Đừng khép mình trong cô đơn, lặng lẽ đi trên cuộc đời lẻ loi, anh nhé!”

công viên lá đổ

Lại buồn, lại nhớ da diết, mong chờ điều gì đó xa xôi…

Hẹn gặp ông bác ở một quán nước gần công viên. Bác có tâm hồn nghệ sĩ, đi đâu cũng mang theo cây ghi-ta. Bác kể, vợ bác bây giờ không phải là mối tình đầu của bác.

Bác là người có lỗi khi không đợi chờ được người ta. Bác không chiến thắng được sự cô độc của bản thân, không chiến thắng được cám dỗ danh vọng, giàu sang. Bác cũng đã lao vào yêu, hết người này đến người khác.

Cuối cùng, bác vẫn là người bị tổn thương nhất, vì mối tình đầu đâu dễ tìm thấy, đâu dễ quên. Đến tận bây giờ bác vẫn yêu mối tình đầu. Bác hối hận cho sự nông nổi thời trai trẻ. Bác đã giấu điều này lâu rồi, ngỡ đã quên, nhưng quên mà nhớ. Bác cũng có lỗi với vợ bác vì tình yêu thật sự của bác không dành cho vợ.

Bây giờ, tóc của bác đã bạc, sức khỏe của bác lúc thế này, lúc thế khác. Bác vẫn mong, vẫn tới gặp người ấy, để quan tâm, để bù đắp lại những lỗi lầm, những tổn thương của ngày xưa. Mặc dù, bây giờ bác và người ấy chỉ xem nhau như bạn.

Sẽ thật là ngốc nghếch khi nghĩ rằng: “Chắc là do duyên số không hợp”. Rồi bâng quơ buông ra vài câu biện hộ cho sự thất bại “Đó là do định mệnh. Là do số phận.”. Tự an ủi, tự lừa dối mình để có thể bước tiếp. Cầm lòng rằng mình đã quên, quên lâu rồi, hình bóng đó đã rong rêu phai nhòa trong trái tim này.

Bác khuyên khi yêu đừng giống như bác. Vì sẽ chẳng bao giờ sống yên ổn được khi mình không được sống với tình yêu thật sự. Rồi bất giác, bác cầm đàn lên, ngón tay lướt nhẹ trên từng dây đàn, hát như giải bày cảm xúc, giọng hát run run mà tha thiết, đầy tâm trạng:

“Anh còn nợ em

Công viên ghế đá

Lá đổ chiều êm

Và còn nợ em

Dòng xưa bến cũ

Con sông êm đềm

Anh còn nợ em

Cuộc tình đã lỡ.”


(Bài hát Anh còn nợ em, sáng tác: Anh Bằng)




Bài hát vang vọng một góc quán, bà chủ quán cười hiền hậu, bâng quơ thả hồn, miệng hát thầm theo từng nhịp đàn rất nghệ sỹ của bác. Còn tôi lắng đọng với biết bao suy nghĩ…

Mùa trở giấc. Chẳng biết những lời bác nói về tình yêu có ý nghĩa gì không mà sao đêm đó lại trằn trọc, cứ thao thức vì ai. “Hãy sống với cảm xúc thật của mình”, lời nhắc nhở của bác như chất xúc tác cho tôi tự tin hơn, tin tưởng hơn vào tình yêu mà mình đã lựa chọn. Quyển nhật ký lại nhòe nhoẹt mấy dòng chữ ngã nghiêng, dang dở: “Cho dù sau này, tình yêu có ra sao đi nữa, trái tim này cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Nơi nào đó, người con gái mà anh nhớ mong, người con gái mà anh chờ đợi. Em hãy sống tốt, hạnh phúc, bình yên. Cám ơn em đã cho anh một lần biết yêu.”

Một ngày nắng cuối tháng một. Chẳng biết sao lại lạc vào con đường này, con đường xào xạc đầy lá vàng rơi và hoa tím nở đầy trên những tán bằng lăng. Con đường của những kỷ niệm, của những nhớ thương đi cùng năm tháng. Con đường gắn với hình bóng em, gắn với mối tình đầu không thôi day dứt trong tim. Đã lâu lắm rồi…

Đêm của ngày một tháng hai. Một đêm đặc biệt, không ngủ. Vội vàng mặc chiếc áo khoác, vội vàng chạy ra ngoài, bỏ lại quyển nhật ký trên bàn còn chưa kịp gấp lại. Những cơn gió đêm mang theo cái lạnh, vô tình hay cố ý, nghịch ngợm, đùa giỡn trên từng trang nhật ký, rồi đột ngột dừng lại trên trang giấy còn chưa khô mực, chỉ một dòng chữ vỏn vẹn “Hôm nay, ngày sinh nhật của em.”

Đường phố về đêm se lạnh, ánh đèn đường lung linh, huyền ảo. Mặc dòng người hối hả ngược xuôi, chỉ có một nơi có thể đến vào lúc này… Lại nôn nao khi bàn chân giẫm phải lá vàng khô. Lại bồi hồi khi cuối nhặt những cánh hoa tim tím. Lại rưng rưng âm ỉ nơi ngực trái khi bất chợt những kỷ niệm ùa về. Điều gì đó giày vò trái tim. Anh nhớ em vô cùng.

Giữa trời đêm, ánh đèn đường rọi sáng một góc vỉa hè, hương bằng lăng tím nhẹ nhàng lan tỏa theo từng cơn gió lạnh, hai chiếc bóng đổ dài trên con đường, đè lên những chiếc lá vàng. Người con gái ôm người con trai từ phía sau lưng, vòng tay siết chặt, đầu tựa vào vai, mái tóc dài buông xõa đôi khi bị gió cuốn lên.

Mùa trở giấc. Sao lòng thấy bình yên quá.
  • Trương Nguyễn

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

back to top