Mưa trên lối về cùng nhau
2015-04-27 09:50
Tác giả:
blogradio.vn - Mưa và mưa cứ mưa. Hắn đang nằm đung đưa trên võng nhìn ra ngoài sân, đàn vịt con đang háo hức sục đầu vào những vũng nước trước sân. Hắn nằm đấy mà nhớ một người. Người đã cùng hắn trải qua biết bao cơn mưa. Trong hắn, Nhóc vẫn là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu. Nhóc đã làm cho hắn thấy mình ngốc. Ngốc thật sự ấy.
Mưa của một ngày ba năm trước.
Gió dần dần “bình tĩnh” lại, không hất qua hất lại tạt thẳng vào mặt hắn nữa. Mây nhẹ nhàng trôi chầm chậm tụ về một phía trời xám xịt. Trời bắt đầu mưa, những hạt mưa lất phất bay vô tình chạm vào Nhóc.
- Mưa rồi kìa anh! – Nhóc nhoẻn miệng cười thông báo cho hắn biết cái thông tin mà chắc chắn hắn cũng đã biết.
- Ừm, mà anh không có áo mưa. Không biết mưa to không nữa? He he, mưa to anh em mình ướt như chuột lột cho mà coi. – Hắn chỉ biết cười trừ.
Gió lạnh kèm theo mưa lất phất bắt đầu nặng hạt dần. Trời bỗng nhiên lạnh hẳn. Hắn thấy không thể chạy xe trong thời tiết kiểu này được nữa. Bởi một lẽ, Nhóc đang ngồi sau hắn. Hắn tấp xe vào hiên nhà trống bên đường đợi bớt mưa rồi đi tiếp.
- Vô đây trú mưa rồi đi tiếp hen? – Hắn cười, gãi tai như xin lỗi vì cái tính hay quên của mình
- Ừm, cũng được. – Nhóc nhìn hắn cười đáp lại. Nụ cười ấy sao mà ấm áp vậy. Lòng hắn xuyên xao ư? Chắc không phải.
Hai anh em nép vào mái hiên trông ra dòng người tấp nập qua lại dưới cơn mưa nhè nhẹ của một buổi chiều không nắng. Hắn vu vơ đưa tay hứng từng giọt mưa rơi trước mặt. Khung cảnh này thật lãng mạng, trời mưa, hai người cùng đứng dưới mái hiên nhìn mưa. Tâm trí hắn bắt đầu nghĩ những chuyện không đâu. Hắn tự gõ nhẹ lên đầu mình để tỉnh lại. Chỉ có thằng ngốc mới nghĩ đến chuyện yêu đương vào lúc này mà thôi. Còn hắn, hắn có ngốc không? Chắc là không, hắn tự cho là vậy.
Hắn và Nhóc quen nhau chỉ mới hơn ba tuần. Hắn chưa bao giờ ngồi nói chuyện với Nhóc một mình, đặc biệt lại trong hoàn cảnh như thế này. Chắc có lẻ cuộc trò chuyện sẽ kéo dài hơn nữa và không biết sẽ đi về đâu khi trời bắt đầu tối dần mà mưa thì chưa ngớt. Cả hai bắt đầu thấm mệt sau một ngày hoạt động mệt mỏi ở trường. Và hắn khẽ liếc nhìn qua Nhóc, Nhóc cũng bắt đầu mệt. Nhưng không thể về ngay lúc này được, trời thì đang mưa, Nhóc thì đang mệt, nếu về sẽ làm Nhóc bị bệnh.
Rồi vô tình hay may thay, cô chủ nhà mở cửa ra thấy hai đứa đang trú mưa dưới hiên nhà mình. Cô hỏi:
- Hai đứa không có áo mưa hả? Để cô lấy áo mưa cho hai đứa mượn để về, chứ đợi hết mưa lâu lắm.
- Dạ thôi cô ơi. Tụi con đợi bớt mưa tí rồi về được thôi ạ. Phiền cô quá, tụi con cảm ơn cô. – Cả hai đồng thanh đáp lại sau một lúc ngỡ ngàng trước sự nhiệt tình của cô chủ nhà lạ mặt kia.
- Thôi, có sao đâu. Với lại trông cô bé này có vẻ mệt, dầm mưa về bệnh sao? – Thế là cô chạy vào trong và trở ra với cái áo mưa trên tay không để hai người kịp nói gì cả.
- Dạ, tụi con cảm ơn cô nhiều lắm ạ. – Cả hai cúi chào cô rồi lên xe ra về.
Hắn không biết đã bao lần cố tình chạy chậm trên đoạn đường này để tìm nhà cô chủ nhà lạ mặt nhiệt tình kia trả lại cho cô áo mưa với lời cảm ơn nhưng vẫn không thể nào nhớ được. Và hắn cũng tìm một ít ký ức về... Nhóc.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương nhiệt tình chưa có người yêu và đang là “tầm ngắm” của biết bao chàng trai trong nhóm.
Mưa của một ngày hai năm trước.
Nghe nói đâu Nhóc đã có người yêu. Và cũng được biết rằng Nhóc và người yêu đã chia tay. Giờ Nhóc là tâm điểm của các chàng trai.
Ngày hôm nay khá là mệt mỏi sau một chặng đường du lịch “bụi” của cả nhóm. Mặt đứa nào đứa nấy phờ phạt hẳn ra. Thế nhưng khi vừa về tới thành phố không ai chịu về mà lại tụ họp đi chơi thêm mấy “tăng” nữa. Thế là hắn và Nhóc cũng đi. Khi cuộc vui đã đến lúc chấm dứt, ai về nhà nấy thì cũng là lúc hắn phải về bỗng nhiên Nhóc gọi lại:
- Chở em ra ga nha! Giờ em ra tàu về quê. He he, ham hố tí nữa quên về quê rồi. – Nhóc nhìn hắn cười.
- Ủa, em về quê hả? Sao không ở lại mai về? – Hắn ngơ ngác
- Em đặt vé rồi. – Nói rồi Nhóc tót lên phòng thu dọn đồ đạc.
Trời lại mưa. Mưa bắt đầu thấm dần qua lớp áo mỏng manh hắn đang mặc.
- Khỏi mặc áo mưa hen, mưa không lớn lắm? Em nép sát vào người anh coi chừng ướt đó. – Hắn lấy tay vuốt những hạt mưa lấm tấm trên mặt.
- Ừm, anh chạy nhanh nhanh tí nha, sắp trễ tàu rồi.
- Rồi, yên tâm, bám chắc nha. – Hắn khẽ cười như để thông báo chuẩn bị rồ ga phóng đi thật nhanh.
Hắn và Nhóc, hai con người mỏng manh trên chiếc xe dưới màn mưa, trong dòng người hối hả của một buổi tối lạnh tê tái bởi gió và mưa. Hắn dừng lại trước ga, Nhóc nhanh tay kéo vali vào trong, vừa đi vừa vẫy tay chào hắn. Hắn đứng đó, nhìn Nhóc, Nhóc xa dần và xa dần. Hắn bắt đầu ngốc rồi.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương vẫn chưa có người yêu nhưng Nhóc đã có người quan tâm tới. Còn hắn, hắn vẫn vậy, lang thang trong cơn mưa tối tìm đường về nhà, một mình...
Mưa của một ngày năm ngoái.
Gió bắt đầu thốc qua từng hàng cây xào xạc nghe đến rợn người. Và mưa lại ào tới, thật lớn. Hắn đang lang thang trên các trang mạng, trang tuyện rồi lại chơi game. Mưa làm hắn buồn. Cũng không biết vì sao lại như thế, chỉ biết mỗi lúc khi mưa thì hắn nhớ đến một ai đó để rồi hắn buồn. Đang tập trung vào các nhân vật game để quên đi cơn mưa, điện thoại reo lên.
- Alo!
- Đang làm gì á? – Giọng Nhóc vang lên tiếng cười tươi khi hắn bắt máy.
- À, anh đang chơi game thôi. Chưa lên tàu về quê hả Nhóc?
- Vậy là anh đang rảnh đúng không? – Nhóc hỏi vặn lại,
- Ừm.
- Chở em ra ga với!
- Ủa, chứ không phải em đi sớm rồi sao?
- Đổi lại giờ rồi, mười một giờ tối nay tàu chạy.
- Ừm, vậy đợi anh tí anh qua chở.
- Ừm, he he. – Giọng Nhóc lại tươi cười hớn hở.
Hắn ngước lên xem thì đã chín giờ rưỡi rồi, mười giờ qua đón Nhóc chở ra ga lên tàu mười một giờ là OK. Thôi chơi game tiếp. Nhưng hắn không tài nào tập trung được nữa. Cuộc điện thoại ban nãy đã ngắt đi sự quên mưa của hắn. Và bây giờ hắn lại có thêm một điều để cố quên nữa – là Nhóc.
Nhóc thích thú kể lại cho hắn nghe chuyến du lịch của Nhóc và đám bạn lên vùng cao nguyên đất đá rồi xuống vùng biển mặn đầy cát khô. Nhóc vui và vui. Hắn nghe và nghe.
Cũng giống như lần trước, Nhóc vẫy tay chào hắn và vội vã kéo vali vào ga, còn hắn vẫn đứng trông theo Nhóc. Nước mưa đang rơi trên mặt hắn. Hắn cởi áo mưa và lại lang thang trong cơn mưa tối tìm đường về nhà… một mình.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương vẫn chưa có người yêu. Nhóc đã có nhiều người quan tâm. Còn hắn, hắn đã có người trong lòng nhưng người ấy không thích hắn. Hắn vẫn đợi cô ấy. Nhưng trong tim hắn vẫn có một chỗ trống, chỗ trống cho hắn làm thằng ngốc. Hắn cười và đau khổ với con tim này.
Mưa.
Buổi sáng trời ửng nắng được một tí nhưng đến trưa lại mưa rồi. Mưa ào ào như trút nước. Mưa lại khiến hắn buồn, và ngày mưa hôm nay Nhóc lại về quê. Không như những lần trước hắn phải chở Nhóc ra ga lên tàu về luôn, lần này Nhóc kêu hắn chở sang nhà dì chơi rồi tối Nhóc tự ra ga về.
- Mưa rồi sao đi đây Nhóc? – Hắn ngước nhìn mưa.
- Thì đi luôn chứ sao nữa, mặc áo mưa vào. He he! – Nhóc nhìn hắn cười.
- Ừm, vậy chuẩn bị đồ đi, anh đợi!
Hắn lúng phúng trong chiếc áo mưa quá cỡ. Vạt áo dài đến gót chân làm hắn trông đến buồn cười.
- Đi thôi! – Nhóc hí hửng phóng lên xe khoác lấy vạt sau áo mưa hắn đang mặc.
Cẩn thận nước sôi! – Hắn tiếp lời.
- Mưa này ăn kem thì sướng hen Nhóc? – Hắn chạy được một đoạn rồi quay lại nói với Nhóc.
- Ừm, qua dì rồi ăn kem.
- Oh yeah. – Hắn cười khoái chí như trẻ con.
Gió cứ thổi, mưa cứ rơi và trời thì vẫn cứ lạnh. Hắn cùng Nhóc băng qua mấy con đường ngập nước trong dòng người nhộn nhịp của buổi chiều mưa. Hắn vốn dĩ không biết ăn nói nhiều nên chỉ biết chọc cho Nhóc cười mà thôi. Nụ cười của Nhóc thân thương đến nao lòng.
Tới siêu thị, cả hai hí hửng phóng xuống xe lao ngay vào tủ kem và bắt đầu lựa chọn. Chuyện ăn uống đối với hắn thì sao cũng được miễn có kem là được rồi. Thế là hắn chọn hai que kem đậu xanh và khoai môn. Còn Nhóc vẫn đang loay hoay với từng que kem một, không biết chọn cây nào đây? Nhóc như một đứa con nít thích thú với những que kem trên tay. Một lúc sau Nhóc mới chọn xong cho mình một que kem ưng ý. Nhưng tiếc thay chỗ ngồi đã kín người nên hai anh em đành ra ngoài thôi. Cầm túi kem trên tay, cả hai nhìn nhau không biết xử lý nó sao bây giờ.
- Đến công viên gần đây ngồi ăn đi. – Hắn đề nghị.
- Được không?
- Được mà, bớt mưa rồi. Chạy tới đó tìm hiên nhà nào ngồi ăn.
- Ừm,vậy đi thôi. – Nhóc hào hứng nhảy lên ngồi sau hắn.
Ngồi nhìn màn mưa lất phất từng hạt nhỏ, có hai kẻ trú dưới hiên nhà đang ăn kem ngon lành. Nhóc trông đáng yêu lắm, nhất là lúc Nhóc giành que kem hắn đang ăn và đưa que kem mà Nhóc mới cắn được một miếng cho hắn.
- Kem này ngon hơn, anh ăn que kia đi! He he. – Nhóc cười “nham nhở” đến đáng yêu.
- Ơ, con này, kem của anh mà. Ai kêu em chọn đã rồi chê. – Hắn chỉ nói thế thôi, chứ hắn thích nhìn thấy Nhóc như thế này lắm, hồn nhiên và đáng yêu.
Nơi góc ấy, dưới hiên nhà có hai người ngồi ăn kem nhìn ra màn mưa lất phất.
Đến nhà dì Nhóc, hắn để Nhóc xuống và quay xe về. Nhưng trước đó, khi gần đến nhà dì, hắn nhận ra có một người đứng đấy. Chạy ngang qua người kia, Nhóc ngoảnh đầu lại.
- Đợi tí nha! – Và người kia gật đầu.
- Ai vậy Nhóc? Bạn trai hả? He he. – Hắn cười trêu Nhóc nhưng lòng sao sao ấy.
- Nhiều chuyện, bạn em thôi. Nó qua chở em đi chơi, tại nó hứa rồi.
- À, he he. Vậy là bạn trai nha. Anh về mét con Mập là em đi chơi với “bồ”.
- “Bồ” đâu mà “bồ”. Cấm nói lung tung và không được nói với con Mập! – Nhóc cau mày nhìn hắn.
- He he, hông! – Hắn cười rồi quay đầu xe đi – Lên nhà đi, anh về nha.
Mưa lại rơi. Và lại một lần nữa, hắn lang thang trong mưa tìm đường về nhà... một mình. Hôm nay không phải là đêm mưa bay nữa mà là buổi chiều mưa dầm.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương. Không biết Nhóc có người yêu chưa. Cô vẫn được nhiều anh chàng quan tâm. Còn hắn, hắn không biết con tim mình ở nơi đâu. Bên ai hay bên Nhóc hay là một nơi nào đó. Hắn cũng không biết.
Mưa trên lối về cùng nhau.
Gió đung đưa khẽ khàng và mưa nhẹ nhàng rơi. Hắn và Nhóc đang chú tâm làm kệ để đồ cho Nhóc. Bỗng điện thoại báo có tin nhắn của Mập. Hắn đang dở tay nên kêu Nhóc xem Mập nhắn gì.
- Ủa, hồi nãy con Mập kêu anh đem dù (ô) ra cho nó hả? – Nhóc đọc xong tin nhắn ngước lên hỏi hắn.
- Ừm, lát nữa anh đi. Làm xong cái này đã. Mà nó nhắn gì nữa thế?
- Nó nhắn anh khỏi ra nữa. Để hai cô cháu nó tự về được.
- Vậy ừm.
- Hay lát anh với em ra đó đưa dù cho hai cô cháu nó về. Chứ chưa hết mưa mà. – Nhóc quay ngoắt lại nhìn hắn.
- Ừm, cũng được. Xong rồi nè. Hay đi luôn đi. – Hắn phủi tay nhìn “tác phẩm” vừa mới xong.
- Ừm, vậy đi.
Thế là hai anh em đem theo hai cây dù, hắn mở một cây che cho Nhóc và hắn. Hắn đi sát bên Nhóc cho mưa khỏi ướt hai người, đôi lúc tay hắn như choàng lên vai Nhóc. Nhìn hắn với Nhóc như một cặp tình nhân ấy nhỉ. Hắn bắt đầu ngốc nữa rồi. Nhưng lần này hắn nghe tim mình đập mạnh lắm. Hắn chỉ biết đi bên Nhóc, che cho Nhóc và ngắm Nhóc mà thôi. Nhóc đáng yêu lắm.
Dưới anh đèn đường vàng nhợt nhạt, có hai người đi dưới màn mưa chung một cây dù. Một người rung động, người kia biết không? Chắc là không.
Tới bệnh viện, hắn và Nhóc đưa dù cho Mập rồi về trước bởi Nhóc để quên điện thoại ở phòng, mà mấy hôm nay má Nhóc đang hỏi chuyện Nhóc. Đường về lất phất mưa bay. Đi bên Nhóc hắn thấy nao nao trong lòng như thế nào ấy. Bất chợt hắn ngước lên nhìn Nhóc và tim hắn như ngừng đập. Hắn đang yêu ư? Chắc không phải.
Nhóc đi bên hắn tươi cười và nói chuyện bông đùa vui vẻ với hắn. Bỗng nhiên Nhóc than thở:
- Không biết bao giờ có người để yêu đây? – Hỏi xong Nhóc lại cười và không cần câu trả lời. Nhóc chỉ đùa thôi. Nhưng hắn lại tự trả lời của Nhóc trong suy nghĩ “anh thương em nhiều lắm Nhóc ơi!”. Hắn ngốc thật sự rồi.
Nhìn Nhóc cười, hắn muốn chạy tới ôm Nhóc vào lòng rồi đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn say đắm. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng trong phim ảnh hay truyện, còn đây là thực tế nên hắn chỉ biết lẳng lặng đi bên Nhóc lúc này mà thôi.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu.
Nhớ.
Mưa và mưa cứ mưa. Hắn đang nằm đung đưa trên võng nhìn ra ngoài sân, đàn vịt con đang háo hức sục đầu vào những vũng nước trước sân. Hắn nằm đấy mà nhớ một người. Người đã cùng hắn trải qua biết bao cơn mưa.
Hắn trốn cái thị thành xa hoa ồn ào và náo nhiệt kia để về lại cái cao nguyên nắng cháy và mưa dầm này. Hắn dự định về sớm hơn, đáng lẽ là vào thứ sáu cơ, nhưng thứ bảy Nhóc mới vô thành phố nên hắn ở lại đón Nhóc và gặp mặt Nhóc. Vậy là hắn dời ngày về lại chủ nhật. Thế nhưng từng ngày bên Nhóc, hắn không muốn rời xa Nhóc, tại hắn thấy nhớ Nhóc nhiều lắm. Và con tim hắn bắt đầu dằn vặt. Bởi hắn đã yêu một cô gái – mặc dù cô ấy không yêu hắn – và giờ đây hắn lại thương Nhóc mất rồi. Chẳng lẻ hắn muốn làm kẻ bắt cá hai tay ư? Nói theo ngôn ngữ của con bạn hắn thì đây chính là “ngoại tình trong tư tưởng”. Hắn cảm thấy khó chịu và đau khổ khi phải hằng ngày đối mặt với hai người mà hắn thương yêu. Và hắn quyết định trốn cái thị thành này về quê mấy ngày thư giản.
Những ngày bình dị của cao nguyên không thể xóa mờ hình ảnh hai người trong hắn. Cuối cùng hắn quyết định “xếp” cô gái mà hắn yêu và cô gái mà hắn thương là Nhóc vào hai ngăn trong tim. Hắn không muốn làm tổn thương ai cả và cũng không thể chịu nỗi đau khổ này dài hơn nên đã “khóa” hai ngăn này lại. Nó chỉ còn trong ký ức mà thôi. Nhưng nó có “khóa” vĩnh viễn không thì ngay cả hắn cũng không biết. Hắn chỉ muốn lưu lại hình ảnh cả hai mãi mãi trong ký ức. Đối với hắn cái từ định nghĩa thời gian mãi mãi hay năm này qua tháng nọ là quá xa xỉ. Hắn mong sao được nhớ Nhóc ngày nào hay ngày ấy. Được gặp Nhóc là đã vui rồi. Bởi biết đâu một ngày hắn không còn thể nhớ về Nhóc nữa thì sao.
Trong hắn, Nhóc vẫn là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu. Nhóc đã làm cho hắn thấy mình ngốc. Ngốc thật sự ấy.
© Trương Đức Phong – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.