Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hoa sữa lại về, bao giờ em mới thấy một bến đỗ bình yên?

2014-10-03 06:09

Tác giả:


Yêu 24/7 - Có ai đó nói rằng, cuộc đời của mỗi người được ví như những vòng quay thời gian nối tiếp nhau. Và cứ thế, ta rong ruổi, mải miết đi tìm cho mình một bến đỗ, một bến bờ bình yên. Để tới ngày đó có cần điều kiện gì không? Nó cứ ngồi thẩn thơ với những câu hỏi không có lời giải đáp.

***

Mỗi chúng ta từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên dường như chỉ có một nửa tâm hồn, để rồi cho tới một ngày chúng ta phải tự đi tìm cho mình một nửa tâm hồn còn lại. Và tình yêu chính là cánh cửa tâm hồn nâng bước chân ta tìm tới chính con đường để chào đón nhịp sống mới - nhịp sống lứa đôi.

Hôm nay 16 trăng tròn, ánh sáng thật huyền diệu, tỏa sáng như tuổi đôi mươi của nó vậy. Đã 3 tháng 11 ngày 11 tiếng nó xa Công. Cũng không biết duyên số run rủi thế nào đưa nó và Công thành một đôi nữa. Một đứa ở trong Nam, một đứa ở ngoài Bắc, ngày đó, nó trúng tuyển một trường phía Bắc, chân ướt chân ráo theo anh trai ra Bắc nhập học. Ngay lần gặp đầu tiên, kẻ chạm trán đầu tiên lại chính là Công. Lúc đó cậu ta cũng ngu ngơ bám kè kè theo sau mẹ, nhìn ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật để khiến mắt nó liếc một cái. Ấy thế mà cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, cứ như định mệnh sắp đặt sẵn, hai đứa cứ như cặp sam không thể tách rời. Ban đầu là học chung trường, học chung một lớp học quay và dựng phim truyền hình rồi cùng về chung một con đường, chung sở thích, chung suy nghĩ, chung cái sự nghiệp học hành, yêu đương.

hoa sữa tình yêu

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, nó tỉnh dậy với tâm trạng bực bội, bài vở tối qua chất đống như núi vẫn chưa giải quyết xong, hưng nó cảm giác đang bị street nặng và chỉ muốn được giải tỏa. Thế mà trời không phụ lòng người, nó lóc có đạp xe ra chợ chuẩn bị cho bữa trưa thì Công gọi giật lại, nhìn nó bằng ánh mắt tinh nghịch, rồi cười thật tươi: "Trưa nay ăn trưa với Công nhé, Công mời !". Nó như mèo mướp thấy mỡ, cười tít mắt, gật gật. Thế là ngày nào nó cũng hẹn hò với Công với những câu chuyện không đầu không cuối như thế. Đi đâu hai dứa cũng kè kè bên nhau, khiến cho bạn bè nó phát điên vì gen tị.

Tình yêu của nó cứ thế lớn dần và kéo dài 3 năm học, tưởng chừng không có gì có thể tách rời được. Thế nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc phải dừng, hạnh phúc nào cũng vấp phải khó khăn. Ngày nó ra trường cũng là ngày cuộc sống mang tặng nó ba chữ thất: thất học, thất nghiệp và thất tình.

Nó lên xe trở về quê mà lòng nặng trĩu, sáng hôm đấy nắng chói chang, không có chút gió nào mà sao mắt nó cay xè, ngân ngấn nước, trái tim nó đau nhói. Xe rùng mình chuyển bánh, hình bóng Công hiền lành cứ xa mãi, xa mãi, nhỏ xíu. Nó òa khóc như đứa trẻ lạc đường trong chính cuộc đời của mình.

Có ai đó nói rằng, cuộc đời của mỗi người được ví như những vòng quay thời gian nối tiếp nhau. Và cứ thế, ta rong ruổi, mải miết đi tìm cho mình một bến đỗ, một bến bờ bình yên. Nó đã từng một lần trong đời ao ước cập bến bờ hạnh phúc với Công. Được là cô dâu xinh xắn tay trong tay với Công, được là người vợ, người mẹ đảm đang của mấy nhóc tì xinh xắn dưới mái nhà hạnh phúc. Ngày đó có thành hiện thực không ? Nó phải chờ bao lâu nữa? Để tới ngày đó có cần điều kiện gì không? Nó cứ ngồi thẩn thơ với những câu hỏi không có lời giải đáp.

Ngoài hiên, trăng vẫn vàng ánh hiền hòa, gió mang trong mình hương thơm của mùi hoa sữa, len lỏi vương trên lọn tóc rối. Nó lại nhớ tới chùm hoa sữa Công cài tặng nó trước cổng dãy trọ những ngày đầu tiên mới quen nhau. Nó nhớ tới Công. Có lẽ, tối nay, tối mai và cả tối kia nữa, nó sẽ nhớ tới Công như một thói quen mà nó thường lặp lại hằng ngày. Vì nó yêu Công bằng cả trái tim.
  • Nhung Vũ



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

back to top
k.net/vi_VN/sdk.js#xfbml=1&version=v3.2&appId=466991717375914&autoLogAppEvents=1'; fjs.parentNode.insertBefore(js, fjs); }(document, 'script', 'facebook-jssdk'));