Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hoa cải năm ấy

2024-10-29 10:30

Tác giả: Bang Lang


Blog Radio - Tôi đứng dậy, quay lưng rời khỏi triền đê, để lại những bông hoa cải rực rỡ trong gió. Mỗi bước đi, lòng tôi vẫn thổn thức, vẫn chờ đợi một ngày nào đó, ký ức về anh sẽ nguôi ngoai, nhưng có lẽ, những mùa hoa cải sẽ mãi gợi nhớ về một tình yêu không bao giờ phai nhòa.

***

Chiều nay, tôi lại lang thang trên triền đê sau nhà, nơi những luống hoa cải đang nở vàng rực cả một góc trời. Gió thoảng nhẹ mang theo hương thơm dịu của những bông hoa bé nhỏ, nhẹ nhàng nhưng đủ để gợi về những ký ức tuổi thơ tưởng đã bị thời gian phủ lấp. Tôi ngồi xuống bờ cỏ, ngắt một bông hoa cải cài lên mái tóc. Mọi kỷ niệm dường như vẫn như còn vẹn nguyên tự thưở nào.

   Tôi nhớ về những năm tháng cùng anh lớn lên bên nhau, cũng trên triền đê này. Mùa hè, khi cánh đồng hoa cải nở vàng rộ cả một triền đê, chúng tôi thường tụ tập cùng lũ trẻ trong làng. Anh luôn là người dẫn đầu, bày ra đủ trò chơi, từ thả diều, đá bóng cho đến nhảy dây, bịt mắt bắt dê. Rồi chúng tôi hái những bông hoa cải cài lên mái tóc, chúng tôi vui sướng, cười đùa vang vọng cả một góc trời.

Những buổi thả diều trên triền đê là kỷ niệm mà tôi nhớ nhất. Tôi, cô bé nhút nhát, loay hoay mãi không biết cầm diều thế nào cho đúng. Anh đứng cạnh, kiên nhẫn hướng dẫn.

"Em phải cầm cao lên, thế này này," anh nói, đưa tay tôi nắm lấy dây diều. "Rồi chờ gió, khi nào gió thổi mạnh thì em thả."

Tôi lo lắng nhìn theo những chiếc diều của lũ trẻ khác đang bay cao, rồi nhìn xuống diều của mình vẫn nằm bẹp dí dưới đất. "Em sợ nó không bay được."

Anh bật cười, xoa đầu tôi. "Có anh ở đây rồi, đừng lo. Tin anh đi!"

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của anh, chiếc diều của tôi cũng bay lên, lượn vòng trên bầu trời xanh ngắt. Niềm vui sướng ngập tràn khiến tôi cười tít mắt. Chúng tôi cùng nhau thả diều, dõi mắt theo những cánh diều bay cao, cao mãi như mang theo những giấc mơ của lũ trẻ thơ.

Thời gian dần trôi, không chỉ có những trò chơi, chúng tôi còn trải qua những buổi học cùng nhau. Anh hơn tôi một lớp, nhà anh cách nhà tôi một đoạn đường, chiều chiều anh thường sang nhà, ngồi cạnh tôi, giúp tôi làm bài tập.

"Em lại gặp khó với bài toán này à?" Anh hỏi, khi thấy tôi đang vò đầu bứt tai trước một bài toán khó.

Tôi gật đầu. "Em không hiểu nổi, càng tính càng sai."

Anh ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn qua vở. "Để anh chỉ cho. Chỗ này em cần đổi phép tính, thử lại xem."

Dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của anh, tôi cũng đã hiểu được cách làm. Tôi hớn hở nhìn anh. "Em hiểu rồi!"

"Giỏi lắm!" Anh mỉm cười. Nụ cười của anh, lúc nào cũng dịu dàng và tràn đầy động viên.

Những tháng ngày êm đềm ấy cứ thế trôi qua, mang theo tuổi thơ của chúng tôi lớn lên bên nhau. Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu thay đổi vào ngày anh nhận được giấy báo đỗ đại học. Đó là buổi chiều cuối cùng của mùa hè, cũng trên triền đê này. Hoa cải đã bắt đầu nở, vàng rực cả một góc trời. Anh đứng trước tôi, tay cầm tờ giấy báo với đôi mắt rạng ngời, còn tôi thì không giấu nổi cảm giác bồi hồi.

"Anh đỗ đại học rồi," anh nói, giọng đầy hào hứng. "Anh sẽ đi thành phố học. Cuộc sống mới đang chờ đợi anh."

Tôi cười, cố giấu đi nỗi buồn man mác. "Chúc mừng anh. Anh giỏi thật đấy."

"Anh sẽ nhớ nơi này, nhớ mọi người nhiều lắm,"

"Anh sẽ viết thư cho em nhé." Anh nói, rồi bóng anh khuất xa dần.

Những ngày đầu anh đi học xa, lá thư của anh vẫn đều đặn gửi về. Mỗi lần nhận được thư, tôi lại háo hức mở ra đọc, như thể qua những dòng chữ đó, anh vẫn đang hiện diện bên tôi. Anh kể về cuộc sống ở thành phố, về những điều mới mẻ, lạ lẫm mà anh đang trải nghiệm. Anh nói nhớ nhà, nhớ triền đê, nhớ cả những buổi chiều thả diều.

"Em có nhớ mùa hoa cải không?" Anh hỏi trong một bức thư.

"Nhớ chứ," tôi trả lời trong lòng, không thể viết ra những điều đó. "Mùa hoa cải năm nào cũng đẹp."

Nhưng rồi, dần dần, những lá thư từ anh thưa thớt đi. Tôi biết, anh đang bận rộn với cuộc sống mới. Ở thành phố rộng lớn ấy, chắc hẳn anh phải lo toan nhiều hơn, phải học tập, phải thích nghi với những điều mà nơi quê nhà nhỏ bé này không thể nào có. Còn tôi, cũng đến ngày tốt nghiệp cấp ba. Tôi chọn học một trường sư phạm mầm non trong tỉnh, gần nhà để có thể tiếp tục gắn bó với làng quê, với những điều thân thuộc.

***

Thời gian trôi đi, giữa chúng tôi càng ít những cuộc gặp gỡ. Tôi nghe tin anh đã có công việc tốt ở thành phố, còn tôi cũng đến ngày tốt nghiệp , tôi được phân công, công tác ở một trường mầm Non cách nhà 10 cây số.

Rồi hôm nay tôi trở về nhà. Chiều hôm đó, khi tôi đang loay hoay gấp lại đồ đạc, bất chợt có tiếng xe ngoài cổng. Tôi nhìn ra, hoá ra là anh. Tôi nở nụ cười tươi tắn chào anh. “Anh về quê chơi à?

Anh nhìn tôi, mỉm cười đáp: “Anh mới về hôm qua, nghe tin em về, anh sang chơi hai bác và em chút.” Anh nói.

Rồi anh hướng ánh mắt ra đằng sau, phía sau anh là một cô gái trẻ, xinh xắn, ánh mắt sáng ngời, gương mặt rạng rỡ. “Đây là Hằng, bạn của anh.”

Trái tim tôi chợt thắt lại. Tôi nén cảm giác hụt hẫng, gượng gạo cười. “Em chào chị Hằng.”

“Chào em,” cô ấy nói với nụ cười tươi tắn, nhưng tôi cảm nhận được sự mờ nhạt trong nụ cười của chính mình. Thời gian như ngừng lại, không gian xung quanh trở nên xa lạ. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong tôi.

Chúng tôi ngồi lại trong căn nhà nhỏ, trò chuyện rôm rả. Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống ở thành phố, về những điều mới mẻ mà anh trải qua. Tôi chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng lại không thể thoát khỏi nỗi buồn man mác.

“Mùa này sắp đến mùa hoa cải chưa em nhỉ?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn ra xa xăm.

“Dạ chưa anh, chắc khoảng tháng nữa anh ạ,” tôi trả lời.

“Mùa hoa cải năm nào cũng đẹp,”  “Chắc anh sẽ đưa Hằng về đây trong những mùa hoa cải tới,” anh nói, ánh mắt ánh lên niềm vui.

Tôi gật đầu và khẽ mỉm cười buồn nhẹ.

Hằng mỉm cười, nhìn anh với ánh mắt trìu mến.

Chúng tôi cùng nhau nói chuyện, nhưng lòng tôi dấy lên một nỗi buồn đến lạ, gượng gạo.

Khi anh và Hằng đứng dậy ra về, tôi nén lại nỗi buồn trong lòng. “Chúc anh và chị Hằng đi đường mạnh giỏi ạ,” tôi nói, nhưng từng chữ đều làm nỗi buồn trong lòng tôi thêm chất chứa.

“Hẹn gặp em lần sau nhé!”

Khi cánh cổng khép lại, tôi đứng lặng ở đó. Tôi biết rằng giờ anh đã có một cuộc sống mới, một con đường mới và công việc phù hợp với anh trên thành phố. Và chỉ còn lại tôi với trái tim chênh vênh, lệch nhịp với những nỗi buồn không thể nói.

***

    Chiều nay, tôi lại trở về nơi này, ngồi trên triền đê, gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm của hoa cải. Tôi ngồi xuống bờ cỏ, ngắm nhìn những bông hoa đang đung đưa trong gió. Lần nữa, tôi lại ngắt một bông hoa cài lên mái tóc, cảm nhận từng cánh hoa mềm mại, những cảm xúc hoang hoải, một khoảng trống không thể lấp đầy.

   Chiều nay, tôi lại trở về nơi này, ngồi trên triền đê, gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm của hoa cải. Tôi ngồi xuống bờ cỏ, ngắm nhìn những bông hoa đang đung đưa trong gió. Lần nữa, tôi lại ngắt một bông hoa cài lên mái tóc, cảm nhận từng cánh hoa mềm mại, nhưng trong lòng lại dấy lên những cảm xúc hoang hoải, một khoảng trống không thể lấp đầy.

 Tôi nhìn về phía chân trời, nơi ánh hoàng hôn đang dần tắt, lòng chùng xuống. Khi gió thổi, những cánh hoa cải xao động, như những ký ức bồi hồi. Tôi khẽ mỉm cười, nhưng nước mắt lại chực trào. "Có lẽ tình yêu này sẽ theo tôi mãi mãi," tôi thì thầm, như thể nói với những bông hoa vàng rực trước mặt. Rồi ánh chiều buông xuống, một nỗi buồn man mác lại vây lấy tâm hồn tôi. Tình yêu đó, một tình yêu thầm kín, sẽ mãi là một phần của tôi, lặng lẽ và âm thầm như những mùa hoa cải vẫn nở rộ, bất chấp thời gian.

  Tôi đứng dậy, quay lưng rời khỏi triền đê, để lại những bông hoa cải rực rỡ trong gió. Mỗi bước đi, lòng tôi vẫn thổn thức, vẫn chờ đợi một ngày nào đó, ký ức về anh sẽ nguôi ngoai, nhưng có lẽ, những mùa hoa cải sẽ mãi gợi nhớ về một tình yêu không bao giờ phai nhòa.

 

© Bang Lang - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...

Tách trà hoa...

Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.

back to top