Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hạ ơi giữ hộ tôi chút kỷ niệm học trò

2018-06-15 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Nhung nhớ nhất là ánh mắt ai đung đưa, nhớ một cái ngoảnh đầu sao làm ai đỏ mặt. Có ai làm gì đâu mà bối rối vụng về. Hai bàn tay lại tự nắm lấy nhau, vuốt ve những ngón thon dài, tự mình lúng túng...

Nghe bài hát Nhắn gửi thanh xuân (Hương Tràm)

Mùa hạ về rồi, nắng phủ một lớp óng ánh như giót mật lên đường làng, ngõ xóm, phố phường... Bầu trời vàng ươm một màu trinh nguyên, huyền ảo trong hương sắc nồng nàn của mây trời, nắng gió và hoa lá cỏ cây...

Em đi trong sắc trinh nguyên của mùa mới tháng năm, lòng bồi hồi nhớ đến ngày giã từ mười hai năm đèn sách. Em nhớ lung linh một thời áo trắng. Ở đấy có những hăm hở, háo hức với sách với bài thi, có lời thầy cô giảng bài còn đọng lại trong em. Những trăn trở khi chọn cho mình một ngôi trường đại học, khi nghĩ về một nghề được thỏa những ước mơ... 

blog radio, Mùa hạ ơi giữ hộ tôi chút kỷ niệm học trò

Hạ về liên tiếp những bản hòa ca rộn ràng của các chú ve sầu. Bên sân trường, chứng nhân của bao lớp học trò đã tung mình phơi một màu đỏ thắm. Những chùm hoa rực rỡ ấy trên những giỏ xe đi trong nắng vàng ươm, giữa gió ngàn lồng lộng, vẽ nên một bức tranh thơm thảo, trắng trong mà rộn ràng lưu giữ tuổi học trò. Cây phượng vĩ già âm thầm chứng kiến, trìu mến mang cành lá xanh tươi làm đẹp thêm những mộng mơ của tuổi học đường.

Nhưng nhung nhớ nhất là ánh mắt ai đung đưa, nhớ một cái ngoảnh đầu sao làm ai đỏ mặt. Có ai làm gì đâu mà bối rối vụng về. Hai bàn tay lại tự nắm lấy nhau, vuốt ve những ngón thon dài, tự mình lúng túng...

Những dấu ấn một quãng đời của tháng năm dấu yêu ấy, luôn là nỗi nhớ đằm sâu... để em giữ lại cho người đó của riêng mình chút kỷ niệm tuổi học trò.

© L.T.P – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.

Ba ơi ba đâu rồi?

Ba ơi ba đâu rồi?

Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...

Hối tiếc

Hối tiếc

Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.

Lối ra trong sương mù

Lối ra trong sương mù

Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.

back to top