Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa của yêu thương

2012-12-28 17:07

Tác giả:


Chiều lng lẽ lòng tôi nổi giông bão, tôi ngột ngạt như bị ken chặt trong mớ bất động… Lo lắng cho cơn mộng mị đang mải miết lịm, khi bên cạnh luôn phát ra những âm thanh ồn ào. Tôi ghét cái cảm giác đang bao trùm này, hy vọng cuộn trào rồi lại bị nỗi sợ hãi kéo trượt xuống vực thẳm. Tôi sợ định mệnh vội vã cướp đi mọi thứ, rồi chẳng để lại dấu vết nào . . .  Tôi chỉ muốn một lần được quay về quá khứ, quay về tìm trốn bình yên nhất – Gia đình.

4 năm trước

Tôi có một anh trai hơn tôi 2 tuổi. Ba mẹ cứ đi làm suốt nên anh ấy là người thương tôi nhất. Hai anh em tôi hợp nhau lắm cứ cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn nhà, cùng nhau học bài, cùng xem phim… Năm ấy tôi học lớp 7, anh học lớp 9, hai anh em cùng học chung một trường cấp II nên cùng nhau đi học luôn. Cuộc sống yên bình, mặc dù chỉ có hai anh em. Thế nhưng, một ngày kia – ngày trời đổ giông bão, anh tôi đã ra đi và để tôi lại một mình, tôi đã gián tiếp đánh mất anh mãi mãi!

Còn nhớ hôm ấy là sinh nhật tôi, khối lớp 9 được nghỉ học, anh đưa tôi đi học:

-    Chiều tan học nhớ đợi anh đón, không được la cà với bạn đâu đấy, rõ chưa?

-    Vâng, em biết rồi.

Tôi vào lớp và vừa đi vừa nghĩ, sao anh không nhắc gì đến sinh nhật nhỉ? Hay là quên mất rồi, nghĩ rồi bước vào lớp học, 5 tiết học qua nhanh, tới giờ về trời mưa lớn, mưa ồ ạt trắng xóa cả vùng trời. Tôi đứng ở mái hiên nhà để xe cho học sinh chờ anh đón, chờ mãi, chờ mãi không thấy anh Minh đâu. Tới khi tạnh mưa, tôi đi bộ về nhà, trên đường có vụ tai nạn, người ta bảo là một cậu con trai tầm 15 – 16 tuổi bị xe ô tô đâm trúng lúc mưa to do lái xe không nhìn rõ đường. Tôi giật mình khi thấy chiếc xe của anh, tôi chẳng tin nổi, tôi chạy vào đám đông nhìn anh tôi máu vấy đầy người, tôi gọi anh mãi mà anh tôi chẳng dậy, gọi mãi, rồi cứ thế tôi ngất đi.

Tỉnh dậy, tôi thấy tôi trong viện và ba tôi ở đó, nhìn mặt ba buồn buồn, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra. Tôi chẳng tin đó là sự thật:

- Ba ơi, anh Minh đâu rồi?

- Minh đi rồi, con ạ. Ba tôi quay mặt ra cửa sổ và nói.

- Minh đi đâu hả ba? Anh bảo con đợi mà! Anh đi chơi với mẹ hả ba? Con đã đợi anh mà? Sao anh lại bỏ đi? Tôi gào lên đau đớn.

Trở về nhà, mẹ tôi chưa biết chuyện vì mẹ đi công tác ở Thái Lan. Tôi thấy trên bàn ăn là bánh kem và quà của anh. Tôi vừa khóc vừa mở quà ra, là sợi dây chuyền có mặt là cỏ 4 lá mà tôi thích, tôi đã trách nhầm anh khi mà nghĩ anh quên sinh nhật tôi. Lá thiệp với dòng chữ của anh tôi:

“Tuệ Minh của anh!
Happy Birth Day
Sinh nhật vui vẻ nhé em, anh luôn ở bên em!
Love u so much
Anh Nhật Minh”

Anh Minh luôn bên tôi, anh nói thế mà, tại sao vậy, tại sao anh không giữ lời? Anh nói anh ở luôn ở bên tôi mà? Tại sao?

Phải chăng là tại tôi?

Vì tôi mà anh tôi phải chết. Mẹ tôi về nhà, mẹ nói thế với tôi, bà bảo rằng chính tôi là kẻ giết chết con trai bà, chính tôi …

Ít ngày sau đám tang, ba mẹ lại quay lại với công việc. Chỉ còn lại tôi với tôi một mình. Anh Minh đi rồi, tôi được ba đưa sang Đức sống với bà cô họ sau đám tang anh Minh một vài tháng. Ba mẹ tôi lại tiếp tục với công việc của họ.


Hiện tại

Xếp những món đồ cuối cùng vào va ly, tôi quyết định trở lại Việt Nam. Chuyến bay cất cánh lúc 1 giờ sáng, tôi chuẩn bị ra sân bay để trở về nhà! Sau 8 giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài cũng là lúc trưa. Hà Nội vẫn thế, vẫn thân thuộc lắm, cái nắng cuối thu đầu đông se lạnh. Tôi vẫy một chiếc taxi ra Văn Điển thăm mộ anh tôi, 4 năm rồi, tôi ghé qua hàng bánh, lấy một chiếc bánh kem nhỏ vị vani. Hôm nay là sinh nhật tôi – là ngày giỗ của anh, tôi sẽ tới để ăn sinh nhật với Nhật Minh.

Tìm thấy mộ Nguyễn Nhật Minh( 5.7.1994 – 2.11.2008), tôi cười chào anh:

- Anh Minh, em đến rồi này. Anh khỏe không, xin lỗi anh nhé, em bận quá chẳng về ăn sinh nhật với anh được – tôi cười nhạ , nước mắt cứ trực trào.

- Em khỏe lắm, bố mẹ chắc vẫn khỏe anh nhỉ? anh không cần phải lo cho em nữa, em lớn rồi, anh thấy không? Em có thể tự về thăm anh rồi này.

- Lâu lắm rồi anh nhỉ, lâu rồi em không gặp bố mẹ, không được ăn cơm gia đình. 4 năm, em nhớ nhà, nhớ mọi người, em thèm được anh nấu cho ăn, em sẽ rửa bát, em không lười nữa đâu, em hứa đấy anh ạ. Em muốn sang thăm bố mẹ, nhưng em sợ mẹ thấy em mẹ sẽ nhớ anh, em sợ anh ạ.

- Anh nói đi, em phải làm sao hả anh?  - Tôi khóc.

Thời gian trôi khắc khoải biến tôi thành kẻ cô độc, cuộc sống nơi xứ người tấp nập, tôi cố ép bản thân mình chấp nhận, thích nghi cùng với nó. Chiều qua lang thang, tôi nhớ nhà, nhớ Nhật Minh, nhớ ba mẹ và tôi  muốn về nhà  tôi muốn thử một lần quay về nhà thăm mẹ, lâu rồi tôi không có nói chuyện với mẹ dù chỉ là qua điện thoại.

- Nhật Minh, em về nhà nhé! Anh bảo em nên mua gì cho mẹ nào? Mua khăn cho mẹ nhé, mua áo sơ mi cho ba, chắc Cu Bin cũng lớn lắm rồi anh nhỉ, em chưa gặp, em sẽ mua cho cậu bé bộ siêu nhân nhé, giống anh em mình ngày xưa hay chơi nhé.

Đông trở gió – là mùa của yêu thương, mùa của sum họp gia đình. Trở về nhà.
Hạ Long12.2012  

  • Gửi tTâm Nguyễn - nguyenthanhtam.0511@

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

back to top