Một mùa đông ấm
2016-01-29 05:07
Tác giả:
Gió vẫn thổi nhẹ nhàng và lạnh buốt. Mưa đông phất phơ trên những nhành cây đìu hiu cũng như trái tim nhỏ bé mỏng manh kia đang bị băng giá lấp đầy…
Nó một mình bơ vơ trên con đường dài hun hút và ngắm nhìn những mái nhà gỗ cũ kĩ vì những vết tích của thời gian. Cũng lâu lắm rồi mới có dịp trở về chốn cũ. Nơi mà cậu và nó đã cùng nhau tay trong tay vượt qua những tháng ngày tuổi trẻ. Dẫu lúc ấy có khổ đau biết bao nhiêu thì vẫn là những thước phim buồn hạnh phúc…
“Duy! Ra đây chơi với tớ đi. Ngoài này đẹp lắm!”
Trong tiềm thức, nó ngoái đầu về phía cậu, đôi mắt vô hồn quanh năm chỉ bao trọn một màu bóng tối.
Nó mù.
Giá mà nó cũng được như bao nhiêu đứa trẻ ngây thơ khác, được dùng đôi mắt rạng ngời để nhìn ngắm cái khoảng không bao la.
“Tớ mù. Một đứa mù như tớ không thể làm bạn với ai cả!”
Nó cố thét thật to để vơi đi phần nào nỗi đau vừa cảm nhận, nó biết cậu nghe thấy nhưng nó không dám đứng đó để chờ đón thêm bất kì một câu nói nhẫn tâm nào. Nó cố chạy. Nó vấp ngã trên nền đất lạnh lẽo của mùa đông lạnh buốt.
Cậu chết lặng. Đôi chân đang vội vàng bước đi bỗng dừng lại trong vô thức.
Cậu bé bực bội phụng phịu với mẹ về đứa con gái hàng xóm vẫn luôn trốn tránh ấy. Cô bé không chịu chơi với cậu, chẳng chịu làm bạn cùng cậu.
Mẹ cậu nhìn cậu bằng ánh nhìn trầm ngâm đôi chút:
“Bé Duy rất tội nghiệp. Nó không được như con và những đứa trẻ khác…”
Cậu bé dỗi hờn buông ngay chiếc muỗng đang cầm rồi nụng nịu như thể chờ đợi mẹ dỗ dành.
“Nó bị mù, không thể nhìn thấy được gì cả! Con thử nghĩ nếu một ngày khi thức dậy con không nhìn thấy gì cả, chẳng thấy khuôn mặt ba mẹ, chẳng nhìn thấy bầu trời, chẳng nhìn thấy những món đồ chơi yêu thích… mà con chỉ nhìn thấy một màu đen ngòm. À! Như là kiểu cứ đi trong đêm tối mà không bật đèn vậy… Như thế con sẽ ra sao?”
“Con sợ tối. Con không chịu đâu. Như vậy con sẽ khóc nhiều lắm…”
“Con ngoan. Cuộc sống của Duy là vậy. Từ nhỏ nó chưa bao giờ được nhìn thấy. Nó cũng chẳng biết mặt ai mà chỉ nghe được giọng nói của người khác mà thôi. Như vậy người ta gọi là mù đó!”
Cậu chạy vụt ra khỏi nhà. Cậu muốn nói với nó một lời xin lỗi…
Nó vẫn ngồi ở mép cửa nhìn về phía xa xa vô định. Cậu lặng lẽ bước đến bên cạnh nó nhưng nó chẳng hề hay biết.
“Tớ xin lỗi! Mẹ tớ đã nói cho tớ biết. Chắc cậu phải buồn lắm nhỉ?”
Chỉ một câu nói trẻ thơ bỗng làm cô bé mù thấy mùa đông thật ấm. Đã bao giờ có ai nói với nó thế đâu. Những đứa nhóc cùng tuổi cứ xem nó như một con quái vật trong bộ phim siêu nhân Gao mà mẹ nó thường hay kể. Ai cũng căm ghét, thậm chí là dè bĩu một đứa trẻ tàn tật như nó. Ấy thế mà khi đã biết nó bị mù cậu vẫn đến đây và xin lỗi nó.
Chẳng biết lúc ấy hai đứa trẻ tám tuổi có hiểu được gì hay không nhưng có một sự thay đổi rất lớn là nụ cười bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt đượm buồn của cô gái mù tám tuổi.
Mới đó đã mười hai năm rồi nhưng những kí ức ngọt ngào vẫn luôn còn đọng lại trong kí ức. Nó và cậu đã từng rong ruổi bên nhau trên cung đường quen thuộc. Có lẽ cuộc đời nó chưa bao giờ có được một mùa đông nào ấm áp hơn cái khoảnh khắc năm tám tuổi.
Có lẽ giờ đây cậu đã trở thành một anh chàng điển trai, đang là sinh viên đại học hay thậm chí là đã lập gia đình. Kí ức năm tám tuổi có lẽ đã quá mờ nhạt trước mắt cậu. Chắc cậu đã quên bẵng đi cô gái mù đáng thương năm nào.
Vừa bước đi, nó vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cái nơi quen thuộc nhưng lại quá xa lạ này chẳng hề đọng lại chút gì trong kí ức. Nó đưa mắt nhìn quanh những khung cảnh xưa cũ. Đôi mắt lấp lánh ánh cười. Từ sau lần phẫu thuật ở Nga, nó đã có được màu của cuộc sống này.
“Chắc cậu là người mới đến nơi này hả? Nhìn cậu cứ lóng nga lóng ngóng sao ấy!”
Một giọng nói xa lạ nhưng dường như thân thuộc văng vẳng bên tai khiến nó sửng người. Đôi chân khẽ bước trên con đường mùa đông lạnh giá bỗng nhiên sựng lại. Trước mắt nó là một cậu thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt rám nắng nhưng lại toát lên nét thanh lịch.
“Ừ! Tớ về đây để tìm lại một người bạn! Một người bạn có lẽ đã quên tớ từ rất lâu rồi!”
“Ừ nhỉ! Hình như chúng mình có cùng một mục tiêu. Tớ tìm về đây là để tìm một người bạn thân. Bởi chúng tớ đã từng có một lời hẹn ước. Chắc chắn mùa đông, cậu ấy sẽ ở nơi này…”
Nó nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của cậu như một lời phân trần cho những lỗi lầm mình đã gây ra trong quá khứ, hi vọng níu kéo lại chút gì đó cảm xúc hôm nào. Nhưng sao cậu lại như thế, lạnh lùng hơn cả mùa đông nơi xứ lạ. Có lẽ cậu đã quên...
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Đã tưởng tượng đã nghìn lần việc sẽ gặp lại nhau, nhưng sao tình huống này lại xa lạ đến thế? Thời gian đúng là vô tình xóa đi những kí ức ngọt ngào.
Cậu trai trẻ lạ tiến lại gần hai người đang nói chuyện. Có một cảm giác gì đó rất lạ đang nhảy lên trong lồng ngực cậu. Chính cô bé mù năm xưa, vẫn cái vết sẹo nhỏ trên trán do một lần hai đứa cùng té ngã.
Là Duy ư?
Là cô bé năm xưa ư?
Là người vẫn luôn trong tim cậu đấy ư?
Cứ ngỡ thật gần nhưng lại quá xa xôi… Chẳng chần chừ thêm một phút giây nào nữa hết, cậu chạy lại thật nhanh như vừa tìm thấy một món đồ mình yêu quý đã mất tích từ lâu. Chỉ sợ chậm chân một chút thì mọi thứ sẽ trở thành ảo mộng.
“Cậu đã chạy đi đâu thế hả? Có biết tớ đã chờ cậu bao nhiêu đông rồi hay không?”
Nó lặng người không đáp, đôi bàn tay khẽ nâng lên ôm lấy cậu. Một cảm xúc quá đổi nghẹn ngào.
Hóa ra nó đã nhận nhầm người. Hóa ra người con trai kia chẳng phải là chàng trai của nó. Hóa ra nó và cậu ta có quá nhiều điều trùng hợp. Cả hai đều tên Duy và cả hai cùng về đây trong màu đông lạnh buốt để tìm gặp một người. Chỉ khác nhau ở chỗ cả hai có những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Một mùa đông thì vẫn cứ là mùa đông. Vẫn có những trận gió rít kéo dài mang theo hơi lạnh đến tận xương nhưng lại khác nhau quá nhiều. Cùng là một nơi, cùng một thời điểm nhưng lại khác nhau vô ngần. Mới đó thôi đông này còn quá lạnh, vậy mà giờ giờ đây ấm áp vô cùng…
© Rolsy Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu