Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một đời không dễ quên

2014-04-15 12:12

Tác giả:


Truyện Online - Tôi tự hỏi: khi xuôi tay tữ giã cuộc đời này, bước vào thế giới khác, liệu nơi ấy những người yêu nhau có bị chia cắt vì giàu nghèo, vì môn đăng hộ đối không nhỉ. Tình ơi! Tình chỉ có một thời nhưng sao ta lại có một đời để nhớ, để thương?

***
Phan Thiết…Tôi nhớ mãi thị xã bé nhỏ ngày xưa ấy, cho dù bây giờ tôi đã là một bà lão 76 tuổi. Tóc tôi đã bạc, đã có cháu gọi bằng bà nội bà ngoại. Tôi không quên vì nơi ấy tôi có anh, vì nơi ấy tôi đã chôn dấu mối tình đầu.

Ngày ấy anh học hơn tôi hai lớp. Nhà anh nghèo vì mẹ mất sớm. Người cha ở vậy, làm nghề kéo xe để nuôi con ( giống đạp xích lô bây giờ ). Tôi là cô tiểu thư con nhà giàu, có bố làm tại Tòa Tỉnh Trưởng, mẹ buôn bán lớn. Anh được bố tôi mời về làm gia sư cho tôi. Tôi biết anh là người học cùng trường, nhưng tôi không quan tâm lắm vì thú thật, bề ngoài anh bình thường. Ông gia sư trẻ từ nay đã có việc làm, mỗi tối đều đặn đến dạy cô học trò nhỏ trong ngôi nhà rộng lớn. Ngoài đường bố anh nặng nhọc mưu sinh trong giá lạnh .

Hết một mùa hè, tôi lên lớp trung học đệ nhất cấp (tương đương lớp 12). Tình cảm của tôi dành cho anh cũng nhiều hơn. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Nhưng không dễ thoát khỏi lễ giáo phong kiến. Chỉ còn cách hẹn anh đạp xe đến trường đón tôi sau giờ tan học. Thời ấy không có nhiều chỗ vui chơi như bây giờ (vì Phan Thiết ngày xưa chỉ là một thị xã nhỏ). Anh thường chở tôi ra bãi biển Thương Chánh ngắm trời, đón gió biển.

một đời không quên

Anh tuy nghèo nhưng anh rất tự trọng. Anh yêu tôi trong vòng lễ giáo, trong sự sợ sệt của ranh giời giàu nghèo. Tôi thì luôn vô tư, sung sướng trong tình cảm anh dành cho tôi. Tôi thích ánh mắt trìu mến, nụ cười hiền lành của anh. Mỗi lần anh nhìn tôi, đôi mắt đắm đuối sâu thẳm. Có một lần anh chở tôi đi dạo. Tà áo tôi bị cuốn vào bánh xe, rách một đoạn ở tà sau áo dài. Tôi khóc thê thảm vì sợ về sẽ bị đòn. Anh cũng lo sơ không kém, nhưng anh thông minh nghĩ ra cách đến chợ chọn mua một khúc vải trắng giống áo tôi.

Xong anh đưa tôi đến người chị họ làm nghề thợ may để tranh thủ may lại tà áo sau. Kết quả hôm ấy về, mẹ tôi không phát hiện chuyện rách áo nhưng tôi lại không tránh được mưa đòn vì tội tan học không về nhà. Chuyện gì rồi cũng không giấu được lâu. Chuyện tôi và anh yêu nhau đã đến tai bố mẹ tôi. Bắt đầu, mẹ tôi cho anh nghỉ dạy. Mẹ tôi quản lí gắt hơn giờ giấc tôi đi và về mỗi ngày. Những trận đòn bằng cách đập gáo nước lên đầu cũng thường xuyên hơn. Bố tôi trừng phạt bằng cách riêng. Ông cho người gọi bố anh đến gặp để yêu cầu cấm anh không được yêu tôi. Không gặp được nhau thì viết thư. Những lá thơ đong đầy yêu thương được gởi qua trung gian những người bạn.

Càng cấm chúng tôi càng yêu nhau hơn. Một quyết định được bố mẹ tôi đưa ra : Gả tôi cho con trai một gia đình quen biết ở Sài Gòn. Mục đích để chấm dứt cuộc tình không môn đăng hộ đối .Hơn nữa, tôi về làm dâu nhà ông Phán Đoan (như thuế vụ, hải quan bây giờ ) cũng nở mày nở mặt họ tộc .Trước ngày lên xe hoa, bố mẹ tôi bắt tôi lấy hết thư từ, kỉ vật anh đã tặng ra đốt hết. Tôi vừa đốt, vừa thút thít khóc ( chứ không dám khóc thành tiếng vì mẹ tôi đứng ngay sau lưng giám sát ). Tôi lên xe hoa, giã từ Phan Thiết, giã từ mối tình đầu. Từ nay xin chôn chặt trong trái tim tôi hình ảnh của anh.

Thời gian trôi trong bộn bề lo toan cuộc sống, trong bổn phận làm mẹ bốn đứa con. Dù đã xa nhưng tôi vẫn biết tin anh. Bạn tôi kể sau khi tôi lấy chồng, anh hận đời, hận người lắm ! Anh nói rằng : anh mất tôi vì nghèo. Anh sẽ nhất quyết làm giàu. Anh nhờ bạn tôi gởi trả chiếc khăn tay ngày xưa tôi tặng. Chiếc khăn anh đã dùng để lau vô vàn những giọt nước mắt tủi hờn. Sau này người chồng con nhà danh giá bố mẹ  lựa chọn cho tôi đã thay lòng đổi dạ. Tôi ôm các con trở về nương tựa bên cha mẹ ruột. Trong vòng xoay cuộc đời, tôi vẫn vô tình gặp lại anh. Bây giờ cả hai đã lên chức ông bà hết rồi. Nhưng nụ cười ấy, đôi mắt ấy vẫn tha thiết nhìn tôi. Tôi vẫn nhận ra hình ảnh người gia sư dễ thương ngày nào dù tóc chúng tôi nay không còn xanh.

Tôi cùng anh ngồi ôn kỉ niệm, nhắc nhau nhớ về thị xã nhỏ, nơi tự tay tôi chôn lấp mối tình đầu vì chịu thua nề nếp phong kiến ( không cho phép tôi vượt quyền cha mẹ ). Anh vẫn đắng cay nhắc lại câu: vì nghèo nên không đến được với nhau. Chúng tôi vẫn tôn trọng nhau như ngày xưa, vẫn tự dấu vào trái tim mình mối tình đầu. Bởi vì bây giờ ai cũng có trách nhiệm với các con của mình. Dù mỗi chúng tôi đã có 60 năm để quên nhưng tình cảm vẫn đẹp như biển ngày tốt trời, vẫn tinh khôi như những hoa phượng vỹ rực đỏ trên đường đến trường.

Tôi tự hỏi: khi xuôi tay tữ giã cuộc đời này, bước vào thế giới khác, liệu nơi ấy những người yêu nhau có bị chia cắt vì giàu nghèo, vì môn đăng hộ đối không nhỉ. Có còn những người phải tự tay đốt hết kỉ vật của mình hay không? Những chiếc khăn tay có còn thấm bao nhiêu nước mắt, khóc một mối tình đầu tan vỡ như của tôi và anh không.

Tình ơi! Tình chỉ có một thời nhưng sao ta lại có một đời để nhớ, để thương?

•    Gửi từ Hải Triều – haitrieu…@gmail.com   





Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top