Mong ngày đừng có gió để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình
2017-11-21 01:28
Tác giả:

Mẹ tôi lầm lì, ít nói và có phần khó tính. Người ta thường nói rằng những người đàn bà phải trải qua nhiều va vấp trong cuộc đời sẽ khiến họ trở nên trầm mặc và cau có hơn. Và mẹ tôi cũng vậy. Có lẽ nỗi đau mất chồng vào tay một người đàn bà xa lạ và hư hỏng khiến mẹ đau khổ và trở nên nghi hoặc tất cả cuộc đời. Thậm chí là đanh đá và hoài nghi cuộc đời.
Mẹ vẫn thường đánh tôi mỗi lần không vừa ý hay tôi mắc lỗi gì đó. Vài lần tôi mải chơi mà quên mất về nhà ăn cơm, hay vì chơi khiến quần áo bị bẩn hơn bình thường. Mỗi lần như thế, mẹ đều đánh, đều mắng tôi không thôi. Lúc đầu, tôi khóc lóc và sợ sệt chạy trốn. Nhưng sau dần thành quen, tôi lì lợm đứng chịu đòn nhất định không chịu khóc. Mẹ càng tức, càng đau đòn. Thế nhưng tôi một mực không chịu khóc, tôi không muốn yếu đuối mãi như thế nữa. Tôi muốn mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ, chứ không muốn để mẹ tự mình gồng gánh những đau khổ ấy mãi. Nhưng mẹ chẳng dễ dàng khuất phục trước đứa con gái nhỏ lì lợm là tôi.
Đôi lần trong lúc đánh tôi, mẹ hét lên giận dữ rằng tại sao tôi lại giống bố tôi đến thế. Người đàn ông bội bạc ấy đã khiến mẹ đau khổ và tổn thương như thế nào chứ? Người đàn ông ấy đã khiến cuộc đời mẹ bước sang những ngày thăng trầm đến mức nào chứ? Người đàn ông ấy đã khiến cuộc đời mẹ thất bại và đáng thương biết bao? Tôi đã thầm nghĩ như thế khi mẹ cứ nuôi nấng tổn thương bằng sự hận thù và cố gắng khiến bản thân mình mạnh mẽ, đanh đá, ghê gớm hơn.
Mẹ vẫn đánh, vẫn mắng tôi thường xuyên như thế. Vậy mà mỗi lần tôi bị bọn trẻ con trong làng bắt nạt hay bị ai mắng mỏ, mẹ đều xông vào mà lu loa lên, mà giằng co với đám người đó. Dường như chỉ có mỗi mình mẹ mới có quyền đánh mắng tôi, bởi vì mẹ mới là người sinh ra và nuôi nấng tôi. Còn người khác, chẳng ai có quyền bắt nạt tôi khi họ chẳng nuôi tôi lấy một ngày hay cho tôi một xu bánh. Mẹ cứ chua ngoa mà giành lại công bằng cho tôi.
Người ta cố gắng tránh xa mẹ con tôi. Họ ghét những lời nói chua ngoa của mẹ tôi, họ xì xào bán tán về mẹ mỗi lần đi ngang qua. Mẹ biết tất cả những điều đó, dường như mẹ cũng chẳng cố gắng để hòa nhập hay gần gũi với họ nữa mà cứ sống lầm lũi một mình như một cái bóng.

Mẹ chỉ cố gắng làm mọi việc để lo cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn mà không cần nhận một xu phụ cấp nào từ người đàn ông bội bạc kia. Sáng sớm, mẹ dậy từ khi còn tờ mờ sớm rồi đi ra đồng làm việc. Xong việc nhà, mẹ đi làm thuê, khi thì bắt cua đồng, khi thì bắt ốc đem đi bán. Mỗi chiều về, mẹ đều ngồi đếm đi đếm lại những đồng bạc kiếm được, vuốt ve phẳng phiu rồi cất trong một cái ví, giấu biệt. Mẹ có tiền nhưng chẳng bao giờ mua đồ ăn ngon hay quần áo đẹp cho chính mình. Đôi khi tôi tự hỏi mẹ dành dụm như thế để làm gì chứ, chỉ dám ăn những thứ rẻ tiền nhất. Mỗi bữa cơm tôi đều chán ngán với rau và rau. Dù chỉ thái độ không thích hay bỏ bữa, mẹ tôi lập tức mắng mỏ tôi như một đứa không biết tiết kiệm và quý trọng sức lao động.
“Mày lại ra dáng tiểu thư con nhà giàu đi. Mày chẳng phải nhà giàu đâu con ạ. Có cơm mà ăn là tốt rồi!”
Mẹ cứ mắng mãi cho đến khi xong bữa cơm. Và rồi tiếp cả những ngày hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa. Thế nên dường như tôi chẳng dám bỏ bữa hay cố tình khảnh ăn để được mẹ chiều chuộng một chút. Vậy mà cũng thật lạ, dù có mắng tôi đến thế nào, bữa cơm hôm sau bỗng chốc xuất hiện vài con cá, khi thì vài quả trứng rán hay bát thịt kho. Mắt tôi sáng rực, còn mẹ thì lườm lườm tôi như một kẻ tội đồ nhưng tay không ngừng gắp vào bát tôi chút ít thức ăn ngon ấy.
Mẹ dành dụm, chắt bóp từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc là thế, vậy mà một lần trong đêm khuya, tôi thấy mẹ trở mình rồi cất giọng buồn buồn:
“Cứ thế này bao giờ mới đủ tiền mua cho con bé cái xe đạp để nó đi học cho đỡ khổ.”
Bỗng chốc, mẹ khiến tôi thấy hối hận vô cùng.

Càng lớn, tôi càng giống bố tôi. Dường như điều đó càng làm mẹ tổn thương nhiều hơn. Thế nhưng mẹ chẳng đánh mắng tôi nhiều như ngày còn bé nữa. Thay vào đó là gương mặt thoảng thốt và ánh mắt dại đi mỗi lần tôi bất chợt thấy mẹ nhìn tôi thật lâu. Tôi biết mẹ từng yêu bố tôi thật nhiều, bởi vì càng yêu nhiều càng bị tổn thương sâu sắc, càng đau khổ. Nên mẹ chẳng thế nào buông bỏ được gánh nặng trong lòng mà chấp nhận sự thật rằng người ấy đã phản bội mẹ.
Người ta thường nói rằng thời gian là liều thuốc màu nhiệm để chữa lành mọi vết thương. Nhưng với mẹ, thời gian chính là điều âm thầm nuôi dưỡng nỗi đau khiến nó cứ day dứt và rỉ máu mỗi lần trở mình. Mẹ cứ như thế, cứ tự mình khiến mình đau, khiến mình tổn thương mà không biết chính điều đó cũng khiến tôi đau lòng biết bao. Càng lớn, nhìn mẹ càng day dứt như thế, tôi càng ăn năn.
Tôi từng ước giá như tôi đừng giống bố tôi như thế.
Tôi từng ước giá như tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ mẹ trước những lời nói độc địa và cái nhìn soi mói của người đời.
Tôi từng ước giá như cánh tay tôi đủ rộng để có thể ôm chặt mẹ mỗi lần nỗi đau trở mình.
Nhưng không, điều duy nhất tôi có thể làm đó là cùng mẹ đi qua những tháng ngày đó, luôn ở cạnh mẹ và lặng lẽ nắm tay mẹ. Đôi bàn tay gầy gầy ấy đã vất vả chăm lo cho tôi từng li từng tí một, đã không ngại ngần nắng mưa gió rét mà cật lực làm việc để cho tôi cuộc sống đủ đầy hơn. Chỉ là bao giờ đôi bàn tay ấy mới được nhẹ nhõm chẳng còn vương vấn muộn phiền hay nỗi đau…
Tôi chỉ mong những ngày đừng có gió, để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình nữa…
© Đoàn Hòa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt
Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.