Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mong ngày đừng có gió để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình

2017-11-21 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi từng ước giá như tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ mẹ trước những lời nói độc địa và cái nhìn soi mói của người đời. Tôi từng ước giá như cánh tay tôi đủ rộng để có thể ôm chặt mẹ mỗi lần nỗi đau trở mình.

***

blog radio, Mong ngày đừng có gió để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình

Ngày bé, tôi chẳng hiểu vì sao mọi người trong làng vẫn nhìn mẹ con tôi bằng ánh mắt ái ngại và xa lánh. Thậm chí có vài người còn quá quắt không cho lũ trẻ con chơi cùng tôi hay đi học cùng tôi nữa. Thế nên ngoài giờ học, tôi chỉ có thể chơi tha thẩn một mình trước sân nhà và tôi có rất ít bạn.

Mẹ tôi lầm lì, ít nói và có phần khó tính. Người ta thường nói rằng những người đàn bà phải trải qua nhiều va vấp trong cuộc đời sẽ khiến họ trở nên trầm mặc và cau có hơn. Và mẹ tôi cũng vậy. Có lẽ nỗi đau mất chồng vào tay một người đàn bà xa lạ và hư hỏng khiến mẹ đau khổ và trở nên nghi hoặc tất cả cuộc đời. Thậm chí là đanh đá và hoài nghi cuộc đời.

Mẹ vẫn thường đánh tôi mỗi lần không vừa ý hay tôi mắc lỗi gì đó. Vài lần tôi mải chơi mà quên mất về nhà ăn cơm, hay vì chơi khiến quần áo bị bẩn hơn bình thường. Mỗi lần như thế, mẹ đều đánh, đều mắng tôi không thôi. Lúc đầu, tôi khóc lóc và sợ sệt chạy trốn. Nhưng sau dần thành quen, tôi lì lợm đứng chịu đòn nhất định không chịu khóc. Mẹ càng tức, càng đau đòn. Thế nhưng tôi một mực không chịu khóc, tôi không muốn yếu đuối mãi như thế nữa. Tôi muốn mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ, chứ không muốn để mẹ tự mình gồng gánh những đau khổ ấy mãi. Nhưng mẹ chẳng dễ dàng khuất phục trước đứa con gái nhỏ lì lợm là tôi.

Đôi lần trong lúc đánh tôi, mẹ hét lên giận dữ rằng tại sao tôi lại giống bố tôi đến thế. Người đàn ông bội bạc ấy đã khiến mẹ đau khổ và tổn thương như thế nào chứ? Người đàn ông ấy đã khiến cuộc đời mẹ bước sang những ngày thăng trầm đến mức nào chứ? Người đàn ông ấy đã khiến cuộc đời mẹ thất bại và đáng thương biết bao? Tôi đã thầm nghĩ như thế khi mẹ cứ nuôi nấng tổn thương bằng sự hận thù và cố gắng khiến bản thân mình mạnh mẽ, đanh đá, ghê gớm hơn.

Mẹ vẫn đánh, vẫn mắng tôi thường xuyên như thế. Vậy mà mỗi lần tôi bị bọn trẻ con trong làng bắt nạt hay bị ai mắng mỏ, mẹ đều xông vào mà lu loa lên, mà giằng co với đám người đó. Dường như chỉ có mỗi mình mẹ mới có quyền đánh mắng tôi, bởi vì mẹ mới là người sinh ra và nuôi nấng tôi. Còn người khác, chẳng ai có quyền bắt nạt tôi khi họ chẳng nuôi tôi lấy một ngày hay cho tôi một xu bánh. Mẹ cứ chua ngoa mà giành lại công bằng cho tôi.

Người ta cố gắng tránh xa mẹ con tôi. Họ ghét những lời nói chua ngoa của mẹ tôi, họ xì xào bán tán về mẹ mỗi lần đi ngang qua. Mẹ biết tất cả những điều đó, dường như mẹ cũng chẳng cố gắng để hòa nhập hay gần gũi với họ nữa mà cứ sống lầm lũi một mình như một cái bóng.

blog radio, Mong ngày đừng có gió để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình

Mẹ chỉ cố gắng làm mọi việc để lo cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn mà không cần nhận một xu phụ cấp nào từ người đàn ông bội bạc kia. Sáng sớm, mẹ dậy từ khi còn tờ mờ sớm rồi đi ra đồng làm việc. Xong việc nhà, mẹ đi làm thuê, khi thì bắt cua đồng, khi thì bắt ốc đem đi bán. Mỗi chiều về, mẹ đều ngồi đếm đi đếm lại những đồng bạc kiếm được, vuốt ve phẳng phiu rồi cất trong một cái ví, giấu biệt. Mẹ có tiền nhưng chẳng bao giờ mua đồ ăn ngon hay quần áo đẹp cho chính mình. Đôi khi tôi tự hỏi mẹ dành dụm như thế để làm gì chứ, chỉ dám ăn những thứ rẻ tiền nhất. Mỗi bữa cơm tôi đều chán ngán với rau và rau. Dù chỉ thái độ không thích hay bỏ bữa, mẹ tôi lập tức mắng mỏ tôi như một đứa không biết tiết kiệm và quý trọng sức lao động.

“Mày lại ra dáng tiểu thư con nhà giàu đi. Mày chẳng phải nhà giàu đâu con ạ. Có cơm mà ăn là tốt rồi!”

Mẹ cứ mắng mãi cho đến khi xong bữa cơm. Và rồi tiếp cả những ngày hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa. Thế nên dường như tôi chẳng dám bỏ bữa hay cố tình khảnh ăn để được mẹ chiều chuộng một chút. Vậy mà cũng thật lạ, dù có mắng tôi đến thế nào, bữa cơm hôm sau bỗng chốc xuất hiện vài con cá, khi thì vài quả trứng rán hay bát thịt kho. Mắt tôi sáng rực, còn mẹ thì lườm lườm tôi như một kẻ tội đồ nhưng tay không ngừng gắp vào bát tôi chút ít thức ăn ngon ấy.

Mẹ dành dụm, chắt bóp từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc là thế, vậy mà một lần trong đêm khuya, tôi thấy mẹ trở mình rồi cất giọng buồn buồn:

“Cứ thế này bao giờ mới đủ tiền mua cho con bé cái xe đạp để nó đi học cho đỡ khổ.”

Bỗng chốc, mẹ khiến tôi thấy hối hận vô cùng.

blog radio, Mong ngày đừng có gió để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình

Càng lớn, tôi càng giống bố tôi. Dường như điều đó càng làm mẹ tổn thương nhiều hơn. Thế nhưng mẹ chẳng đánh mắng tôi nhiều như ngày còn bé nữa. Thay vào đó là gương mặt thoảng thốt và ánh mắt dại đi mỗi lần tôi bất chợt thấy mẹ nhìn tôi thật lâu. Tôi biết mẹ từng yêu bố tôi thật nhiều, bởi vì càng yêu nhiều càng bị tổn thương sâu sắc, càng đau khổ. Nên mẹ chẳng thế nào buông bỏ được gánh nặng trong lòng mà chấp nhận sự thật rằng người ấy đã phản bội mẹ.

Người ta thường nói rằng thời gian là liều thuốc màu nhiệm để chữa lành mọi vết thương. Nhưng với mẹ, thời gian chính là điều âm thầm nuôi dưỡng nỗi đau khiến nó cứ day dứt và rỉ máu mỗi lần trở mình. Mẹ cứ như thế, cứ tự mình khiến mình đau, khiến mình tổn thương mà không biết chính điều đó cũng khiến tôi đau lòng biết bao. Càng lớn, nhìn mẹ càng day dứt như thế, tôi càng ăn năn.

Tôi từng ước giá như tôi đừng giống bố tôi như thế.

Tôi từng ước giá như tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ mẹ trước những lời nói độc địa và cái nhìn soi mói của người đời.

Tôi từng ước giá như cánh tay tôi đủ rộng để có thể ôm chặt mẹ mỗi lần nỗi đau trở mình.

Nhưng không, điều duy nhất tôi có thể làm đó là cùng mẹ đi qua những tháng ngày đó, luôn ở cạnh mẹ và lặng lẽ nắm tay mẹ. Đôi bàn tay gầy gầy ấy đã vất vả chăm lo cho tôi từng li từng tí một, đã không ngại ngần nắng mưa gió rét mà cật lực làm việc để cho tôi cuộc sống đủ đầy hơn. Chỉ là bao giờ đôi bàn tay ấy mới được nhẹ nhõm chẳng còn vương vấn muộn phiền hay nỗi đau…

Tôi chỉ mong những ngày đừng có gió, để nỗi đau của mẹ chẳng trở mình nữa…

© Đoàn Hòa – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top