Con muốn mẹ luôn được yêu thương
2017-11-02 01:44
Tác giả:

Chẳng phải vì bây giờ con đã là sinh viên, sống xa gia đình, sống xa mẹ mà con bắt đầu “vẽ chuyện”, lại nhạy cảm nhớ nhà hay mới đủ chín chắn để “biết thương mẹ, biết nghĩ cho mẹ”. Con nhớ mẹ hay trách con là con gái mà khô khan, vì chả bao giờ con tâm sự với mẹ, chả bao giờ con sà vào lòng mẹ mà khóc lóc kể chuyển hôm nay con bị bạn trêu, từ bé con đã là đứa con gái khô khan như thế.
Từ bé, khi mới được mấy tháng, còn bế ngửa, bà ngoại mất để lại mẹ còn chưa quen mùi sữa mẹ, một mình ông ngoại nuôi bốn người con ăn học. Mẹ là út và cũng là người thiệt thòi nhất. Đến tận bây giờ, các bác vẫn kể rằng mẹ tủi thân vì mẹ mất sớm, mẹ không được nhìn thấy mặt bà, được bà yêu thương, được nghe tiếng bà kể chuyện, tất cả những gì mẹ có là bức thư bà để lại và tấm ảnh vẽ đen trắng trên bàn thờ. Nhìn mẹ giống bà quá. mắt sáng, sống mũi cao, ánh mắt quyết tâm mà nghiêm nghị.
Lớn lên, mẹ quen bố và cùng lập gia đình. Nghe mẹ kể thì mối tình của bố mẹ thật nhạt nhẽo, mẹ đùa rằng nếu không lấy bố mẹ gọi bố là chú rồi vì nhìn bố già trước tuổi. Nhưng rồi cũng là duyên số, mẹ bảo thế.
Ai cũng bảo mẹ kém may mắn với chồng con. Mẹ khó đẻ, phải đi chạy chữa, đi chùa cầu mãi mới sinh ra con nên cả nhà coi con như báu vật, đặt tên nghĩa vàng ngọc. Bốn năm sau, mẹ sinh ra em. Mấy năm sinh con nuôi con, rồi cả xây nhà và dựng nghiệp làm ăn kiếm sống một tay mẹ làm nên. Mẹ cứ thui thủi một mình bươn chải, dồn hết tiền của vào việc học tập của hai đứa. Một tay mẹ, kiếm tiền nuôi hai đứa con ăn học đã khó khăn, mẹ còn cố gắng không để chúng con thua kém bạn bè. Chúng con được ăn ngon mặc đẹp, trong lớp các bạn có gì mới đẹp là mẹ mua cho bọn con giống hệt. Mẹ không muốn bọn con tủi thân như mẹ hồi bé, nhà khó khăn ông ngoại không đủ tiền chăm lo cho cả bốn người con, mẹ phải mặc quần áo ông đi học, bị đứng góc lớp vì không nộp tiền học...
Cuộc sống cứ vậy trôi, mẹ trở thành trụ cột gia đình tự lúc nào luôn. Nhưng rồi cuộc sống không chỉ có vất vả về kinh tế, ba mẹ không hợp nhau, cứ về nhà đến bữa cơm là nặng nhẹ. Con còn nhớ lúc học tiểu học, con chỉ mong đi học cả ngày đừng bao giờ về nhà, con sợ về thấy bố mẹ cãi nhau. Hôm nào con cũng mong cho qua ngày nhanh, cuộc sống của con bé cấp 1 hạnh phúc vui sướng nhất là hôm đấy gia đình có bữa con yên bình, cả nhà cùng xem phim, cười đùa.

Nhưng rồi, không thể chịu được nữa, mẹ quyết định ra đi. Đúng lúc ấy, con lên cơn sốt virus nặng, mẹ gác hết mọi chuyện chăm cho con khỏi bệnh, dần dần lại quên đi, cuộc sống lại về như cũ. Và cũng chính quyết định này khiến cho bố như được giác ngộ, bố bắt đầu thay đổi, bố đi làm và quan tâm đến chúng con. Lần đầu tiên bố tặng quà sinh nhật con là chiếc ví túi đựng bút, nhưng bố mua nhầm bóp tiền người lớn. Nhưng như vậy đã quá đáng yêu rồi. Lần đầu tiên bố đưa con tiền về đưa mẹ mua quần áo, sách vở cho chúng con.
Nhưng rồi, ông trời như muốn gây bão tố giữa mùa xuân, năm con lên lớp sáu, bố đột ngột ra đi để lại cho con là ước mơ gia đình hàn gắn còn dang dở... Con chỉ nghe thấy tiếng mẹ khóc nấc lên qua đường dây điện thoại. Mấy tối liền mẹ cứ trằn trọc, khó ngủ, con cũng không dám hỏi mẹ. Mẹ khóc còn nhiều hơn cả hai chị em. Con biết mẹ không còn yêu bố nhưng mẹ thương bố...
Những lúc con nhắc về bố, mẹ cũng chỉ lặng im nghe. Thực sự đối với con, cuộc sống lúc đấy rất khó khăn. Con rơi vào tuyệt vọng và mất mát mà vô tình quên rằng, điều con cần làm bây giờ là cất quá khứ vào ngăn tủ của cảm xúc, đến bên mẹ sẻ chia, nắm đôi tay đã sạm đen chai sần của mẹ, nhìn vào đôi mắt hằn vết chân chim ấy, để rồi thấu hiểu, để mà thương mẹ,... Thế mà con ngu ngốc dại khờ, con vô tâm coi như việc mẹ đi làm kiếm tiền nuôi chúng con ăn học là việc đương nhiên, con không để ý mẹ vất vả ra sao, mẹ trăn trở thế nào để kiếm từng đồng nuôi chúng con ăn học...
Con khó chịu khi mẹ than thở dạo này kiếm tiền khó quá. Còn khó chịu khi con đòi mẹ mua hết thứ này đến thứ khác mà mẹ không cho rồi vờ quên. Còn khó chịu khi mẹ suốt ngày nhắc nhở phải học hành chăm chỉ. Còn khó chịu khi mẹ để ý con từng việc nhỏ nhất. Còn khó chịu khi mẹ cứ nhắc đi nhắc lại một việc mặc áo ấm vào, đi tất vào, học bài chưa,...

Và đến giờ đây, con hiểu rằng thật may mắn cho con khi cuộc sống bộ bề vất vả lo toan, trăm công nghìn việc mà mẹ vẫn nhớ đến đôi tất con đi trong khi mẹ không nhớ chăm sóc cho bản thân. Con thương mẹ...
Những lúc con cãi mẹ, mẹ trách con không coi trọng mẹ. Lúc ấy con chỉ nghĩ mẹ làm quá lên. Nhưng đến giờ con hiểu rằng, một bà mẹ dành cả cuộc đời cho con mình, tài sản duy nhất, thứ quan trọng đáng giá và là ý nghĩa sống của mẹ là chúng con. Mẹ chỉ có chúng con, dành cả cuộc đời vì chúng con mà chúng con lại vô tâm với mẹ.
Con sợ nhất những lần con hư mẹ mắng con không được, mẹ tức mà rơi nước mắt mếu máo. Con sợ lắm, thà mẹ đánh con rồi mẹ quên đi, con đau nhưng lòng yên tâm hơn. Con thương mẹ...
Vừa rồi mẹ gọi điện dặn con mặc áo ấm, con thì vẫn chưa hỏi thăm mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu con không viết ra những lời này thì đến bao giờ con dám nói đây mẹ ơi con thương mẹ...
Vì vậy mà giờ đây ước mơ lớn nhất của con là có thể yêu thương mẹ thật bình yên mẹ nhé...
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng
Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.