Bố mẹ ơi con về rồi này!
2017-11-04 01:20
Tác giả:
Một đêm dài trên chuyến xe khách, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, và khi tỉnh dậy cũng là lúc ánh bình minh vừa lấp ló sau những hàng cây. Mọi thứ ở đây vẫn vậy, mùa thu ở đây vẫn yên ả như xưa. Bỏ mặc mọi thứ xung quanh, tôi chạy thật nhanh lao vào nhà và hét lên sung sướng như một đứa con nít tìm được món đồ chơi yêu thích.
Giọng tôi vang lên hạnh phúc vừa rưng rưng như sắp khóc vậy. Từ sau cánh cửa là dáng hình bố tôi với làn da rám nắng và giọng nói quen thuộc ngày nào cất lên:
- Mẹ nó ơi! Con nó về rồi, sinh viên Hà Nội nó về thăm mình này.
Lúc này, chẳng hiểu sao tôi vui lắm. Mắt tôi ươn ướt như muốn khóc, có gì đó nghẹn lại ở cổ chẳng nói nên lời… Nhìn ánh mắt bố tôi lúc ấy, âu yếm đến lạ. Một giọng nói ấm áp vang lên.
- Về rồi à, ừ về rồi về rồi.
Ngày nào mẹ tôi cũng đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về, chắc hôm nay mẹ biết con gái về nên ở nhà. Tôi có cảm giác mình được cưng chiều. Lâu rồi tôi mới được cảm nhận lại cảm giác có bố mẹ ở bên. Sao nó lại ấm áp diệu kì đến thế.
Mấy đứa em tôi vẫn còn cuộn tròn trong chăn, đứa nào đứa nấy cũng cố thò đầu ra khỏi chăn nhìn tôi một cái, giọng còn ngái ngủ:
- Chị về rồi.
Rồi chúng lại say sưa ngủ tiếp. Tiết trời mùa thu se lạnh không cưỡng lại được giấc ngủ. Đúng là trẻ con, chẳng phải lo nghĩ gì, lại nhớ về những ngày tháng ở nhà mình cũng vô lo vô nghĩ như vậy. Thế mà mới xa nhà hai tháng thôi mình đã không cưỡng lại được cảm giác nhớ nhà, đôi lúc muốn nghe giọng nói của bố dù bị bố mắng cũng được, rồi nằm lại thèm món thịt kho mẹ nấu nữa. Về đến nhà thích thật đấy, chỉ có điều mỗi lúc nhìn bố mẹ mắt lại cứ rưng rưng cứ thấy tủi tủi, thương thương thế nào ấy. Tôi cứ nhìn bố rồi lại quay sang nhìn mẹ như để bù lại những ngày mong nhớ, nhìn để lưu lại mỗi lúc nhớ nhà lại tự an ủi mình.
Con Mun nó cứ quấn lấy chân tôi như muốn tôi âu yếm. Còn nhớ lúc nhỏ, suốt ngày ôm nó ngủ rồi bị bố mắng cho nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông.
Ngồi ăn cơm, bố hỏi han đủ thứ. Về nhà tôi được bố chở đi chơi. Dù đã lớn tôi vẫn được bố chở đi rong ruổi khắp nơi vì chưa đi được xe máy, lại cảm thấy thật may mắn biết bao. Ngồi sau xe, tôi nhìn thấy làn da rám nắng của bố, tóc bố cũng bạc đi nhiều rồi. Bố vất vả nhiều rồi. Muốn báo hiếu bố mẹ nhưng lại thấy mình kém cỏi, chỉ sợ thời gian trôi nhanh bố mẹ già đi. Cũng vì nuôi chúng tôi ăn học, bố mẹ phải đi sớm về khuya. Thế mà, đôi khi tôi chẳng để ý đến những điều đó, giờ nghĩ lại càng thấy thương bố mẹ nhiều hơn.
Sao những ngày ở nhà thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Tôi muốn ở đây mãi, không muốn xa gia đình nữa. Món canh chua cá lóc mà cả tôi và bố đều thích đã nấu xong. Hương vị này đã bao lâu rồi tôi chưa được nếm, vị cay của ớt, vị ngọt của cá, vị chua của dưa, vị đắng của rau ngổ. Nó như cái cảm giác bây giờ của tôi vậy.Tôi thích ăn món canh chua nhiều rau ngổ, dù nó đắng nhưng vị đắng ở đây làm người ta nhớ về nó nhiều hơn, thiếu nó sẽ không còn là món canh chua đủ vị.
Dọn hành lí, tôi biết mình lại sắp phải xa nhà. Ngồi xếp từng món đồ, nhắm mắt lại bao nhiêu hình ảnh ở đây cứ hiện lên mồn một chẳng muốn xa nơi này chút nào. Mẹ đưa cho tôi từng món quà quê nào trứng, nào rau, nào bánh xếp ngăn nắp cẩn thận, mẹ là thế đấy. Bố lặng lẽ ra ngồi một góc, tôi biết bố buồn nhưng bố chẳng nói ra ngược lại bố còn động viên tôi. Nhìn sang lũ em đang vui vẻ đùa nghịch nhưng lúc tôi đi nó sẽ nhớ chị lắm, như muốn níu chị ở lại. Nhìn ánh mắt của bố mẹ, của lũ em rồi những lời dặn dò tôi quay mặt đi và khóc lúc nào không hay, chẳng dám nhìn lại vì để bố mẹ biết mình mạnh mẽ.
- Bố mẹ ở nhà Tết con lại về!
Đâu đây vẫn thoang thoảng mùi bùn đất quê hương, và dư vị món canh chua cá lóc nhiều rau mà con yêu thích.
© Quý Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu