Phát thanh xúc cảm của bạn !

Về nhà

2017-05-19 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Nhớ những ngày khi chiều đổ xuống những làn nắng hầm hập, tôi lại cùng nhỏ bạn băng qua con đường dẫn vào kí túc xá. Mỗi lần bước qua những tia nắng cuối ngày dịu dàng này, chúng tôi đều dừng mắt lại đám rau muống, rau lang xen kẽ chùm cà tím tự trồng của bác bảo vệ. Không biết có phải do cùng quê không, nhưng cả hai đứa đều thốt lên hai từ “nhớ nhà” khi nhìn thấy cái cảnh bình yên ấy. Chỉ là một đám rau nhỏ, một dàn cây cà tím, hay một gánh xe dừa nước mới chặt vội đem bán của bác Năm nhưng đã khơi gợi một miền kí ức trỗi dậy trong tâm thức của chúng tôi.

***

Cửa sổ hộp thoại xuất hiện tin nhắn mới của Thảo:

“Về không?”

Định hình ba giây để hiểu hai con chữ đầy ẩn ý, tôi nhắn lại:

“Về.”

Chuyện về quê của hai đứa đã dự định không biết bao nhiêu lần, đã hoạch định, rồi bỏ lửng vì lịch học, đã không nhắc tới vì không biết lý do về quê nhưng rồi hôm nay lại trở thành hiện thực chỉ trong vài giây trả lời tin nhắn. Cơ thể tôi khi ấy như đang dần tan chảy, những cảm giác ngột ngạt, khó chịu, bức bối của một ngày dài không còn nữa, nhường chỗ cho những dự định mới mẻ, tinh khôi. Con chữ trên hộp thoại cứ thế xô vào nhau, lệch lạc. Âm thanh của chiếc máy quạt cũ rè rè quện vào cái không khí trầm lắng của kí túc.

Từ vùng đất Quảng Nam đầy nắng gió, tôi bắt đầu tập quen dần với những tháng ngày làm cô sinh viên năm nhất xa bạn bè, người thân ở xứ lạ. Nhưng rồi, những bỡ ngỡ đầu tiên, những lạ lẫm, khác biệt về giọng nói, không khí, cách sống khiến tâm trí tôi cồn cào lên nỗi nhớ khôn nguôi. Và những cuộc điện thoại về nhà càng trở nên quen thuộc hơn trong từng khung giờ tối. Còn nhớ, lần đầu tiên cầm chiếc điện thoại nhấn số về cho má cũng là lúc nước mắt chực trào dâng, nhưng rồi kịp kìm lại. Má hay dặn tôi cố gắng học, tới kì nghỉ tết hay hè, má cho tiền về. Giọng má cũng run run, không biết đầu dây bên kia má có khóc không vì tôi nghe giọng má như lạc đi từng hồi. Tôi cũng hay hỏi má: “Má khóc hả má?” và trả lời tôi luôn là câu mắng yêu: “Cha mày, học xa vào làm khổ má quá!”.

Về nhà

Ngồi trên chuyến xe buýt cuối ngày, cô bạn của tôi bảo, chỉ còn hai tuần nữa là được về nhà rồi. Cái cảm giác thời gian trôi nhanh cứ cuốn phăng đi những nỗi buồn của bài vở, thi cử. Nhớ những ngày cuối cùng ở kí túc xá, lũ bạn phòng tôi đã reo lên khi chỉ còn mười ngày nữa là cả bọn chúng tôi sẽ xách va li lên và đường đường chính chính trở về quê. Sáu đứa chung kí túc xá cũng đều ở Quảng Nam, học chung một trường như khác chuyên ngành. Lúc làm thủ tục cũng chờ nhau làm, đến khi trở về lại đi cùng nhau. Những giận hờn, tính toán, bực dọc của những ngày cũ nhường lại phía sau. Lúc đó, chỉ có niềm vui về nhà, gặp ba má, người thân, trao cho họ những món quà nơi xa đã khỏa lấp tất cả.

Nhớ những ngày khi chiều đổ xuống những làn nắng hầm hập, tôi lại cùng nhỏ bạn băng qua con đường dẫn vào kí túc xá. Mỗi lần bước qua những tia nắng cuối ngày dịu dàng này, chúng tôi đều dừng mắt lại đám rau muống, rau lang xen kẽ chùm cà tím tự trồng của bác bảo vệ. Không biết có phải do cùng quê không, nhưng cả hai đứa đều thốt lên hai từ “nhớ nhà” khi nhìn thấy cái cảnh bình yên ấy. Chỉ là một đám rau nhỏ, một dàn cây cà tím, hay một gánh xe dừa nước mới chặt vội đem bán của bác Năm nhưng đã khơi gợi một miền kí ức trỗi dậy trong tâm thức của chúng tôi.

Về nhà

Miền kí ức ấy đậm vị ngọt bởi bát canh rau mồng tơi nấu tôm, với dĩa cá khô kho rim, và mái đầu lúi cúi dưới hòn than nhỏ. Âm vang lắm bởi những tiếng gọi nhau í ơi của hai chị em khi hái rau trong vườn nhà. Rồi tiếng chén bát, khua dĩa khi nhỏ em gái trốn nhặt rau, đi xem phim, làm cô chị phải xách cây lên nạt...

Về nhà đôi khi cũng chỉ là để tìm lại không khí quê nhà, để hoài niệm về một thời, để lắng lòng và sắp xếp lại mọi thứ sau một khoảng thời gian. Nhiều khi về nhà cũng chỉ là để tận hưởng cái cảm giác bước ra luống rau má trồng sau vườn, hái rau, cà tím, nhặt cỏ... và lắng lòng nghe âm vang tuổi thơ dội về.

© Lê Thị Thanh Phương Thảo – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top