Phát thanh xúc cảm của bạn !

Về nhà

2017-05-19 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Nhớ những ngày khi chiều đổ xuống những làn nắng hầm hập, tôi lại cùng nhỏ bạn băng qua con đường dẫn vào kí túc xá. Mỗi lần bước qua những tia nắng cuối ngày dịu dàng này, chúng tôi đều dừng mắt lại đám rau muống, rau lang xen kẽ chùm cà tím tự trồng của bác bảo vệ. Không biết có phải do cùng quê không, nhưng cả hai đứa đều thốt lên hai từ “nhớ nhà” khi nhìn thấy cái cảnh bình yên ấy. Chỉ là một đám rau nhỏ, một dàn cây cà tím, hay một gánh xe dừa nước mới chặt vội đem bán của bác Năm nhưng đã khơi gợi một miền kí ức trỗi dậy trong tâm thức của chúng tôi.

***

Cửa sổ hộp thoại xuất hiện tin nhắn mới của Thảo:

“Về không?”

Định hình ba giây để hiểu hai con chữ đầy ẩn ý, tôi nhắn lại:

“Về.”

Chuyện về quê của hai đứa đã dự định không biết bao nhiêu lần, đã hoạch định, rồi bỏ lửng vì lịch học, đã không nhắc tới vì không biết lý do về quê nhưng rồi hôm nay lại trở thành hiện thực chỉ trong vài giây trả lời tin nhắn. Cơ thể tôi khi ấy như đang dần tan chảy, những cảm giác ngột ngạt, khó chịu, bức bối của một ngày dài không còn nữa, nhường chỗ cho những dự định mới mẻ, tinh khôi. Con chữ trên hộp thoại cứ thế xô vào nhau, lệch lạc. Âm thanh của chiếc máy quạt cũ rè rè quện vào cái không khí trầm lắng của kí túc.

Từ vùng đất Quảng Nam đầy nắng gió, tôi bắt đầu tập quen dần với những tháng ngày làm cô sinh viên năm nhất xa bạn bè, người thân ở xứ lạ. Nhưng rồi, những bỡ ngỡ đầu tiên, những lạ lẫm, khác biệt về giọng nói, không khí, cách sống khiến tâm trí tôi cồn cào lên nỗi nhớ khôn nguôi. Và những cuộc điện thoại về nhà càng trở nên quen thuộc hơn trong từng khung giờ tối. Còn nhớ, lần đầu tiên cầm chiếc điện thoại nhấn số về cho má cũng là lúc nước mắt chực trào dâng, nhưng rồi kịp kìm lại. Má hay dặn tôi cố gắng học, tới kì nghỉ tết hay hè, má cho tiền về. Giọng má cũng run run, không biết đầu dây bên kia má có khóc không vì tôi nghe giọng má như lạc đi từng hồi. Tôi cũng hay hỏi má: “Má khóc hả má?” và trả lời tôi luôn là câu mắng yêu: “Cha mày, học xa vào làm khổ má quá!”.

Về nhà

Ngồi trên chuyến xe buýt cuối ngày, cô bạn của tôi bảo, chỉ còn hai tuần nữa là được về nhà rồi. Cái cảm giác thời gian trôi nhanh cứ cuốn phăng đi những nỗi buồn của bài vở, thi cử. Nhớ những ngày cuối cùng ở kí túc xá, lũ bạn phòng tôi đã reo lên khi chỉ còn mười ngày nữa là cả bọn chúng tôi sẽ xách va li lên và đường đường chính chính trở về quê. Sáu đứa chung kí túc xá cũng đều ở Quảng Nam, học chung một trường như khác chuyên ngành. Lúc làm thủ tục cũng chờ nhau làm, đến khi trở về lại đi cùng nhau. Những giận hờn, tính toán, bực dọc của những ngày cũ nhường lại phía sau. Lúc đó, chỉ có niềm vui về nhà, gặp ba má, người thân, trao cho họ những món quà nơi xa đã khỏa lấp tất cả.

Nhớ những ngày khi chiều đổ xuống những làn nắng hầm hập, tôi lại cùng nhỏ bạn băng qua con đường dẫn vào kí túc xá. Mỗi lần bước qua những tia nắng cuối ngày dịu dàng này, chúng tôi đều dừng mắt lại đám rau muống, rau lang xen kẽ chùm cà tím tự trồng của bác bảo vệ. Không biết có phải do cùng quê không, nhưng cả hai đứa đều thốt lên hai từ “nhớ nhà” khi nhìn thấy cái cảnh bình yên ấy. Chỉ là một đám rau nhỏ, một dàn cây cà tím, hay một gánh xe dừa nước mới chặt vội đem bán của bác Năm nhưng đã khơi gợi một miền kí ức trỗi dậy trong tâm thức của chúng tôi.

Về nhà

Miền kí ức ấy đậm vị ngọt bởi bát canh rau mồng tơi nấu tôm, với dĩa cá khô kho rim, và mái đầu lúi cúi dưới hòn than nhỏ. Âm vang lắm bởi những tiếng gọi nhau í ơi của hai chị em khi hái rau trong vườn nhà. Rồi tiếng chén bát, khua dĩa khi nhỏ em gái trốn nhặt rau, đi xem phim, làm cô chị phải xách cây lên nạt...

Về nhà đôi khi cũng chỉ là để tìm lại không khí quê nhà, để hoài niệm về một thời, để lắng lòng và sắp xếp lại mọi thứ sau một khoảng thời gian. Nhiều khi về nhà cũng chỉ là để tận hưởng cái cảm giác bước ra luống rau má trồng sau vườn, hái rau, cà tím, nhặt cỏ... và lắng lòng nghe âm vang tuổi thơ dội về.

© Lê Thị Thanh Phương Thảo – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

Cho đi yêu thương là một lựa chọn

Cho đi yêu thương là một lựa chọn

Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.

Mùa thu tôi thấy nàng

Mùa thu tôi thấy nàng

Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.

Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!

Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!

Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.

Tết đoàn viên

Tết đoàn viên

Thời gian ban cho con người những đặc ân tuyệt diệu nhưng cũng tàn nhẫn lấy đi những người quan trọng trong đời ta. Bởi đó là cả một bầu trời kí ức hạnh phúc, nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn khôn.

Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán

Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán

Bạn có tò mò muốn biết vận may của mình trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới sẽ như thế nào? Liệu bạn có nằm trong top 3 con giáp may mắn nhất?

back to top