Về nhà
2017-05-19 01:22
Tác giả:
Cửa sổ hộp thoại xuất hiện tin nhắn mới của Thảo:
“Về không?”
Định hình ba giây để hiểu hai con chữ đầy ẩn ý, tôi nhắn lại:
“Về.”
Chuyện về quê của hai đứa đã dự định không biết bao nhiêu lần, đã hoạch định, rồi bỏ lửng vì lịch học, đã không nhắc tới vì không biết lý do về quê nhưng rồi hôm nay lại trở thành hiện thực chỉ trong vài giây trả lời tin nhắn. Cơ thể tôi khi ấy như đang dần tan chảy, những cảm giác ngột ngạt, khó chịu, bức bối của một ngày dài không còn nữa, nhường chỗ cho những dự định mới mẻ, tinh khôi. Con chữ trên hộp thoại cứ thế xô vào nhau, lệch lạc. Âm thanh của chiếc máy quạt cũ rè rè quện vào cái không khí trầm lắng của kí túc.
Từ vùng đất Quảng Nam đầy nắng gió, tôi bắt đầu tập quen dần với những tháng ngày làm cô sinh viên năm nhất xa bạn bè, người thân ở xứ lạ. Nhưng rồi, những bỡ ngỡ đầu tiên, những lạ lẫm, khác biệt về giọng nói, không khí, cách sống khiến tâm trí tôi cồn cào lên nỗi nhớ khôn nguôi. Và những cuộc điện thoại về nhà càng trở nên quen thuộc hơn trong từng khung giờ tối. Còn nhớ, lần đầu tiên cầm chiếc điện thoại nhấn số về cho má cũng là lúc nước mắt chực trào dâng, nhưng rồi kịp kìm lại. Má hay dặn tôi cố gắng học, tới kì nghỉ tết hay hè, má cho tiền về. Giọng má cũng run run, không biết đầu dây bên kia má có khóc không vì tôi nghe giọng má như lạc đi từng hồi. Tôi cũng hay hỏi má: “Má khóc hả má?” và trả lời tôi luôn là câu mắng yêu: “Cha mày, học xa vào làm khổ má quá!”.
Ngồi trên chuyến xe buýt cuối ngày, cô bạn của tôi bảo, chỉ còn hai tuần nữa là được về nhà rồi. Cái cảm giác thời gian trôi nhanh cứ cuốn phăng đi những nỗi buồn của bài vở, thi cử. Nhớ những ngày cuối cùng ở kí túc xá, lũ bạn phòng tôi đã reo lên khi chỉ còn mười ngày nữa là cả bọn chúng tôi sẽ xách va li lên và đường đường chính chính trở về quê. Sáu đứa chung kí túc xá cũng đều ở Quảng Nam, học chung một trường như khác chuyên ngành. Lúc làm thủ tục cũng chờ nhau làm, đến khi trở về lại đi cùng nhau. Những giận hờn, tính toán, bực dọc của những ngày cũ nhường lại phía sau. Lúc đó, chỉ có niềm vui về nhà, gặp ba má, người thân, trao cho họ những món quà nơi xa đã khỏa lấp tất cả.
Nhớ những ngày khi chiều đổ xuống những làn nắng hầm hập, tôi lại cùng nhỏ bạn băng qua con đường dẫn vào kí túc xá. Mỗi lần bước qua những tia nắng cuối ngày dịu dàng này, chúng tôi đều dừng mắt lại đám rau muống, rau lang xen kẽ chùm cà tím tự trồng của bác bảo vệ. Không biết có phải do cùng quê không, nhưng cả hai đứa đều thốt lên hai từ “nhớ nhà” khi nhìn thấy cái cảnh bình yên ấy. Chỉ là một đám rau nhỏ, một dàn cây cà tím, hay một gánh xe dừa nước mới chặt vội đem bán của bác Năm nhưng đã khơi gợi một miền kí ức trỗi dậy trong tâm thức của chúng tôi.
Miền kí ức ấy đậm vị ngọt bởi bát canh rau mồng tơi nấu tôm, với dĩa cá khô kho rim, và mái đầu lúi cúi dưới hòn than nhỏ. Âm vang lắm bởi những tiếng gọi nhau í ơi của hai chị em khi hái rau trong vườn nhà. Rồi tiếng chén bát, khua dĩa khi nhỏ em gái trốn nhặt rau, đi xem phim, làm cô chị phải xách cây lên nạt...
Về nhà đôi khi cũng chỉ là để tìm lại không khí quê nhà, để hoài niệm về một thời, để lắng lòng và sắp xếp lại mọi thứ sau một khoảng thời gian. Nhiều khi về nhà cũng chỉ là để tận hưởng cái cảm giác bước ra luống rau má trồng sau vườn, hái rau, cà tím, nhặt cỏ... và lắng lòng nghe âm vang tuổi thơ dội về.
© Lê Thị Thanh Phương Thảo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.