Mong manh tình
2021-01-04 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Trời càng về khuya gió lạnh càng lạnh hơn, cánh hoa dại bên đường hình như đã bắt đầu đi ngủ khép nụ mong manh ven đường, trong lòng tôi hiện lên hình ảnh một người phụ nữ không phải… vợ mình, tôi rùng mình lo sợ trái tim mình say hướng như lời nói của nó.
***
Nó ghé lại đôi mắt đỏ hoe như mới vừa khóc, gương mặt đen sạm như người già trước tuổi, nó bảo:
- Anh có bận gì không, đi ra ngoài uống mấy lon chơi.
- Sao có chuyện gì? - Tôi nhìn nó hỏi
- Không… không có chuyện gì… à mà có chút chuyện nghe… buồn buồn. - Nó buông giọng nghe như tiếng nấc của người khóc.
Nó chở tôi đến quán quen thuộc nằm trong hẻm, quán cóc đặt mấy cái bàn mấy cái ghế lề đường, bán các loại ốc đủ món. Ngối xuống cái bàn đặt ở góc khuất dưới tàn cây mít trên cành có vài trái non đang lớn, một vài cây hoa dại mọc xung quanh ra hoa thưa thớt. Kêu hai lon bia ra, nó không nói gì đưa lên miệng uống ực một lần hết cả lon bia, nó nhìn lên khoảng không trên bầu trời chỉ tay nói và cười như tiếng khóc:
- Hình như số em là một vì sao xấu…
Tôi nhìn theo nghĩ hình như ai cũng có số phận cả, cái số phận nó phân biệt ta và mọi người, mỗi người có hoàn cảnh, một nơi sinh ra không giống ai, một cuộc đời có mùi vị đắng cay vui sướng không giống ai.
- Hôm nay là ngày vợ em đi… lấy chồng.
Nó nói giọng điệu trở lại bình thường không còn như tiếng nấc lúc ban đầu. Nó đưa tôi hình trên điện thoại, cô gái đang cười tươi khoác tay với một anh chàng mặt mủi khá khôi ngô, dáng hơi mập và trắng trẻo trong trang phục đồ cưới và cả hai cùng cười tươi. Ngày cưới mà ai cũng phải cười tươi, cố gắng tạo cho mình một điệu bộ thật hạnh phúc để có những khung hình đẹp nhất làm album hình kỷ niệm, nhưng đôi khi cả quảng đời sau họ chỉ giở cuốn album ra ngắm một vài lần rồi nó nằm im trong một góc nào đó trong nhà.
Trời gần những ngày những tháng cuối năm gió se se lạnh, tôi khẽ rùng người vì cơn gió thoảng qua, bên tai giọng nó vẫn đều đều:
- Biết là không hợp nhau nhưng sống với nhau cả một quảng thời gian dài, dù không cùng nhau nhưng cũng có những lúc vui vẻ. Em không buồn vì cô ấy đi lấy chồng, em buồn vì con gái em không biết… nó sẽ ra sao?
Dòng hồi ức chạy về trong tôi. Ngày mẹ tôi bế em gái tôi đi giữa con mưa tầm tã, chiếc xuồng ba lá đậu bến sông xa dần trong tầm mắt rồi mất khung giữa con sông lớn mù mịt mưa, lúc đó còn nhỏ tôi chưa ý thức nhiều về sự chia ly, chỉ nghe mặn mặn ở miệng không biết là nước mưa hay nước mắt. Tôi cũng chưa suy nghĩ nhiều việc cuộc đời của chúng tôi sẽ ra sao, chỉ biết là có thể từ nay không chung sống dưới một mái nhà…
- Hình con gái em nè, nhìn nó giống em quá.
Giọng nó nghe ấm áp và hạnh phúc, nó đưa chiếc điện thoại trên màn hình là một bé gái tầm 5-6 tuổi đôi mắt sáng trong hai mí rõ vành, mái tóc dài hơn vai, gương mặt tròn bầu bỉnh thật đáng yêu, có nét giống nó. Chỉ nhìn qua là cảm nhận có mối thâm tình, dù muốn hay không con người luôn có đặc điểm có nét giống nhau với người thân yêu của mình, nếu nhìn lướt qua sẽ thấy không có gì nhưng quan sát thật kỹ sẽ thấy, tạo hóa thật tuyệt diệu.
- Gần chục năm nay em mới gặp và nói chuyện với con bé được vài lần qua điện thoại, cứ mỗi lần nhìn thấy nó là em cứ chập chờn suốt đêm không ngủ được.
- Sao không tìm gặp con đi. - Tôi hỏi nói
- Mẹ nó và bà ngoại nó không cho gặp. Nhà bên vợ em đã bỏ làng quê lên Bình Phước làm hết rồi, em có về tìm vài lần nhưng không còn ai, họ lên trên này khi thì thuê chỗ trọ này ở, lúc ở chỗ kia… Em còn phải lo bận đi làm nữa nên thời gian cứ đi qua, từ lúc con bé hai tuổi đến giờ nó gần sáu tuổi.
Thời gian và mưu sinh là liều thuốc tốt, nếu không có nó con người luôn quay quắt với nỗi thương nhớ hay căm hận một điều gì… chắc là sẽ khổ lắm. Giống như lúc đầu gia đình tan vỡ tôi cũng quay quắt buồn ít lâu, rồi học rồi làm dù tuổi cái tuổi thơ rất cần vòng tay của cha mẹ, nhưng dần thời gian đi mãi… rồi nổi nhớ cũng cũng trở nên chông chênh, chỉ có những dịp gia đình sum họp hay lễ Tết nhìn gia đình người ta sum họp, lòng chợt nghe buồn một chút. Thời gian qua đi cũng tốt, nó giúp cho ta có lúc từng nghĩ sẽ chết đi nếu thiếu vắng người mình thương yêu nhưng rồi từ từ cũng nhạt nhòa và nguội lạnh dần. Vài cuộc sống mưu sinh và thời gian đi qua, ta chỉ chợt rưng rưng khi nhắc lại hoặc tưởng tượng về những kỉ niệm trong lòng mình… không biết biết thời gian là thầy thuốc hay là kẻ ác độc.
Nó nâng ly lên nốc cạn một hơi, đưa mắt nhìn chiếc lá xanh rụng khi cơn gió thoáng qua:
- Không biết sau này con gái em lớn lên nó sẽ nghĩ về em thế nào nữa, giờ chỉ biết ráng làm dành dụm tiền, nếu gặp được thì cho nó vậy.
- Thôi ráng làm, mọi việc cứ để tùy duyên, à mà ly dị hơn năm năm nay, sau này có định lấy vợ không?
- Em sợ… đàn bà. - Nó cười cười nhả làn khói thuốc.
- Ờ thì tao… cũng sợ, nhưng vẫn…thích. - Tôi khề khà.
- Vậy mày còn thích… phụ nữ không, hay là hận đến mức không nghĩ về họ nữa.
- Hận làm gì anh, giờ em chỉ quen cho vui, còn lấy nhau để thành gia đình rồi có con cái, rồi chia tay, rồi khổ cho cả hai, khổ cho con cái.
Tôi cười nhìn nó:
- Sao bi quan vậy mậy.
- Thiệt mà từ lúc ly dị vợ đến giờ em hay để ý các gia đình nào mà sống trọn đời với nhau chắc là nghiệp. Chứ thấy đa số họ sống với nhau nhưng mỗi người một hướng, thời buổi ai cũng lao vào kiếm tiền và hưởng thụ nhanh, chồng làm nhiều tiền thì về chán vợ tìm các cô trẻ đẹp bên ngoài, vợ kiếm nhiều tiền thì thấy chồng mình sao chán quá lại tìm bao các cậu thanh thiên trẻ đẹp, mà cả hai không kiếm nhiều tiền thì việc chia tay càng nhanh hơn nữa anh.
- Haha… chú mày vẽ ra cảnh… tang hoang quá vậy.
- Thiệt đó, do công việc em chở khách, họ lên xe hẹn nhau ra khách sạn hết ông rồi tới bà. Thế giới giờ… ngán thật.
- Tình yêu cùng nhau chia sẽ ngọt bùi bây giờ làm gì có nữa, giờ chỉ có tiền quyết định có tình yêu hay không thôi... hahaha. - Nó nói câu cuối khi đắt xe ra đi khỏi quán, cái dáng liêu xiêu không biết vì say bia hay là nổi buồn khiến nó không vững bước.
Trời càng về khuya gió lạnh càng lạnh hơn, cánh hoa dại bên đường hình như đã bắt đầu đi ngủ khép nụ mong manh ven đường, trong lòng tôi hiện lên hình ảnh một người phụ nữ không phải… vợ mình, tôi rùng mình lo sợ trái tim mình say hướng như lời nói của nó.
Chạy xe về mở cửa nhẹ nhàng vào nhà, nhìn lên giường hai đứa con gái tôi nằm ngủ say vùi, vợ tôi không nói gì đi pha ly nước chanh đưa tôi uống giải rượu. Tôi chợt ôm chầm lấy vợ rồi thì thầm: “Anh xin lỗi”.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Gia đình là nơi trở về cho những bước chân đi lạc | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu