Mong manh tình
2021-01-04 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Trời càng về khuya gió lạnh càng lạnh hơn, cánh hoa dại bên đường hình như đã bắt đầu đi ngủ khép nụ mong manh ven đường, trong lòng tôi hiện lên hình ảnh một người phụ nữ không phải… vợ mình, tôi rùng mình lo sợ trái tim mình say hướng như lời nói của nó.
***
Nó ghé lại đôi mắt đỏ hoe như mới vừa khóc, gương mặt đen sạm như người già trước tuổi, nó bảo:
- Anh có bận gì không, đi ra ngoài uống mấy lon chơi.
- Sao có chuyện gì? - Tôi nhìn nó hỏi
- Không… không có chuyện gì… à mà có chút chuyện nghe… buồn buồn. - Nó buông giọng nghe như tiếng nấc của người khóc.
Nó chở tôi đến quán quen thuộc nằm trong hẻm, quán cóc đặt mấy cái bàn mấy cái ghế lề đường, bán các loại ốc đủ món. Ngối xuống cái bàn đặt ở góc khuất dưới tàn cây mít trên cành có vài trái non đang lớn, một vài cây hoa dại mọc xung quanh ra hoa thưa thớt. Kêu hai lon bia ra, nó không nói gì đưa lên miệng uống ực một lần hết cả lon bia, nó nhìn lên khoảng không trên bầu trời chỉ tay nói và cười như tiếng khóc:
- Hình như số em là một vì sao xấu…
Tôi nhìn theo nghĩ hình như ai cũng có số phận cả, cái số phận nó phân biệt ta và mọi người, mỗi người có hoàn cảnh, một nơi sinh ra không giống ai, một cuộc đời có mùi vị đắng cay vui sướng không giống ai.

- Hôm nay là ngày vợ em đi… lấy chồng.
Nó nói giọng điệu trở lại bình thường không còn như tiếng nấc lúc ban đầu. Nó đưa tôi hình trên điện thoại, cô gái đang cười tươi khoác tay với một anh chàng mặt mủi khá khôi ngô, dáng hơi mập và trắng trẻo trong trang phục đồ cưới và cả hai cùng cười tươi. Ngày cưới mà ai cũng phải cười tươi, cố gắng tạo cho mình một điệu bộ thật hạnh phúc để có những khung hình đẹp nhất làm album hình kỷ niệm, nhưng đôi khi cả quảng đời sau họ chỉ giở cuốn album ra ngắm một vài lần rồi nó nằm im trong một góc nào đó trong nhà.
Trời gần những ngày những tháng cuối năm gió se se lạnh, tôi khẽ rùng người vì cơn gió thoảng qua, bên tai giọng nó vẫn đều đều:
- Biết là không hợp nhau nhưng sống với nhau cả một quảng thời gian dài, dù không cùng nhau nhưng cũng có những lúc vui vẻ. Em không buồn vì cô ấy đi lấy chồng, em buồn vì con gái em không biết… nó sẽ ra sao?
Dòng hồi ức chạy về trong tôi. Ngày mẹ tôi bế em gái tôi đi giữa con mưa tầm tã, chiếc xuồng ba lá đậu bến sông xa dần trong tầm mắt rồi mất khung giữa con sông lớn mù mịt mưa, lúc đó còn nhỏ tôi chưa ý thức nhiều về sự chia ly, chỉ nghe mặn mặn ở miệng không biết là nước mưa hay nước mắt. Tôi cũng chưa suy nghĩ nhiều việc cuộc đời của chúng tôi sẽ ra sao, chỉ biết là có thể từ nay không chung sống dưới một mái nhà…
- Hình con gái em nè, nhìn nó giống em quá.
Giọng nó nghe ấm áp và hạnh phúc, nó đưa chiếc điện thoại trên màn hình là một bé gái tầm 5-6 tuổi đôi mắt sáng trong hai mí rõ vành, mái tóc dài hơn vai, gương mặt tròn bầu bỉnh thật đáng yêu, có nét giống nó. Chỉ nhìn qua là cảm nhận có mối thâm tình, dù muốn hay không con người luôn có đặc điểm có nét giống nhau với người thân yêu của mình, nếu nhìn lướt qua sẽ thấy không có gì nhưng quan sát thật kỹ sẽ thấy, tạo hóa thật tuyệt diệu.
- Gần chục năm nay em mới gặp và nói chuyện với con bé được vài lần qua điện thoại, cứ mỗi lần nhìn thấy nó là em cứ chập chờn suốt đêm không ngủ được.
- Sao không tìm gặp con đi. - Tôi hỏi nói
- Mẹ nó và bà ngoại nó không cho gặp. Nhà bên vợ em đã bỏ làng quê lên Bình Phước làm hết rồi, em có về tìm vài lần nhưng không còn ai, họ lên trên này khi thì thuê chỗ trọ này ở, lúc ở chỗ kia… Em còn phải lo bận đi làm nữa nên thời gian cứ đi qua, từ lúc con bé hai tuổi đến giờ nó gần sáu tuổi.
.jpg)
Thời gian và mưu sinh là liều thuốc tốt, nếu không có nó con người luôn quay quắt với nỗi thương nhớ hay căm hận một điều gì… chắc là sẽ khổ lắm. Giống như lúc đầu gia đình tan vỡ tôi cũng quay quắt buồn ít lâu, rồi học rồi làm dù tuổi cái tuổi thơ rất cần vòng tay của cha mẹ, nhưng dần thời gian đi mãi… rồi nổi nhớ cũng cũng trở nên chông chênh, chỉ có những dịp gia đình sum họp hay lễ Tết nhìn gia đình người ta sum họp, lòng chợt nghe buồn một chút. Thời gian qua đi cũng tốt, nó giúp cho ta có lúc từng nghĩ sẽ chết đi nếu thiếu vắng người mình thương yêu nhưng rồi từ từ cũng nhạt nhòa và nguội lạnh dần. Vài cuộc sống mưu sinh và thời gian đi qua, ta chỉ chợt rưng rưng khi nhắc lại hoặc tưởng tượng về những kỉ niệm trong lòng mình… không biết biết thời gian là thầy thuốc hay là kẻ ác độc.
Nó nâng ly lên nốc cạn một hơi, đưa mắt nhìn chiếc lá xanh rụng khi cơn gió thoáng qua:
- Không biết sau này con gái em lớn lên nó sẽ nghĩ về em thế nào nữa, giờ chỉ biết ráng làm dành dụm tiền, nếu gặp được thì cho nó vậy.
- Thôi ráng làm, mọi việc cứ để tùy duyên, à mà ly dị hơn năm năm nay, sau này có định lấy vợ không?
- Em sợ… đàn bà. - Nó cười cười nhả làn khói thuốc.
- Ờ thì tao… cũng sợ, nhưng vẫn…thích. - Tôi khề khà.
- Vậy mày còn thích… phụ nữ không, hay là hận đến mức không nghĩ về họ nữa.
- Hận làm gì anh, giờ em chỉ quen cho vui, còn lấy nhau để thành gia đình rồi có con cái, rồi chia tay, rồi khổ cho cả hai, khổ cho con cái.
Tôi cười nhìn nó:
- Sao bi quan vậy mậy.
- Thiệt mà từ lúc ly dị vợ đến giờ em hay để ý các gia đình nào mà sống trọn đời với nhau chắc là nghiệp. Chứ thấy đa số họ sống với nhau nhưng mỗi người một hướng, thời buổi ai cũng lao vào kiếm tiền và hưởng thụ nhanh, chồng làm nhiều tiền thì về chán vợ tìm các cô trẻ đẹp bên ngoài, vợ kiếm nhiều tiền thì thấy chồng mình sao chán quá lại tìm bao các cậu thanh thiên trẻ đẹp, mà cả hai không kiếm nhiều tiền thì việc chia tay càng nhanh hơn nữa anh.
.jpg)
- Haha… chú mày vẽ ra cảnh… tang hoang quá vậy.
- Thiệt đó, do công việc em chở khách, họ lên xe hẹn nhau ra khách sạn hết ông rồi tới bà. Thế giới giờ… ngán thật.
- Tình yêu cùng nhau chia sẽ ngọt bùi bây giờ làm gì có nữa, giờ chỉ có tiền quyết định có tình yêu hay không thôi... hahaha. - Nó nói câu cuối khi đắt xe ra đi khỏi quán, cái dáng liêu xiêu không biết vì say bia hay là nổi buồn khiến nó không vững bước.
Trời càng về khuya gió lạnh càng lạnh hơn, cánh hoa dại bên đường hình như đã bắt đầu đi ngủ khép nụ mong manh ven đường, trong lòng tôi hiện lên hình ảnh một người phụ nữ không phải… vợ mình, tôi rùng mình lo sợ trái tim mình say hướng như lời nói của nó.
Chạy xe về mở cửa nhẹ nhàng vào nhà, nhìn lên giường hai đứa con gái tôi nằm ngủ say vùi, vợ tôi không nói gì đi pha ly nước chanh đưa tôi uống giải rượu. Tôi chợt ôm chầm lấy vợ rồi thì thầm: “Anh xin lỗi”.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Gia đình là nơi trở về cho những bước chân đi lạc | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





