Mối tình đầu tiên
2013-03-29 09:19
Tác giả:
Sài Gòn nắng như đổ lửa, khói xe ngùn ngụt. Từng dòng xe hối hả, thúc nhau tiến về phía trước, còi nguýt vang trong thảm cảnh kẹt xe. Giày cao gót, vest công sở và Lead đỏ, Thi cố nhích từng chút một trong khoảng không hẹp giữa đám người đông như kiến. Thi thoảng, vài chiếc xe sau tông nhẹ vào đuôi xe khiến cô chao đảo, mệt lả trong tiết trời 3 giờ chiều. Quệt vội mồ hôi ở trán, đẩy chiếc mũ bảo hiểm đỏ chót chốc chốc lại sập xuống vì mái đầu buộc khá cao lên, cô bẻ tay lái về phía căn hộ của mình sau khi thoát khỏi màn xe cộ dệt như lưới đánh cá. Thế nhưng vừa bẻ tay lái không được bao lâu, cô nghe tên mình được gọi lên đầy tha thiết từ phía sau: “Thi, Thi đợi tớ với!” Chuếnh choáng phanh gấp, ngoảnh đầu lại, cô liền thấy anh – người cô dặn mình phải cố quên hàng trăm lần, đang thở dốc và cười rạng rỡ.
“Ủa, Quân! Sao Quân ở đây? Quân biết tớ ở đây à?”
“Từ từ đã, Thi vẫn không sửa được cái tính hỏi dồn dập nhỉ”, anh đá mắt, trêu.
“Thắc mắc thì đành hỏi thôi, tớ nghĩ tính ấy chả có gì xấu”, cô nhún vai.
“Tớ đang đi công tác ở Sài Gòn, lúc nãy thấy Thi trong đám đông nên cố gắng luồn lách đuổi theo. Không mời tớ được ly nước à?”
Cô cười xã giao, mời anh về căn hộ của mình, lòng thầm thở dài, cuộc đời đúng là có những sự tình cờ chẳng bao giờ tránh được, đặc biệt là cuộc gặp gỡ với những người ta chẳng bao giờ muốn gặp lại dù chỉ một lần trong đời. Anh chạy xe song song cô, chặp hồi lại quay sang cười nhẹ trong làn gió khô khốc của chớm chiều Sài Gòn làm yêu thương bỗng chốc ngập ngụa trở về như xưa. Những năm tháng Đại học được tua chậm dần cùng màn nước mắt giăng tơ như mạng nhện, không biết anh có còn nhớ không chứ cô thì chẳng thể nào quên mối tình đầu đầy ích kỉ ấy.
Năm xưa, cô chân ướt, chân ráo vào Đại học, nhìn quanh lớp một lượt thấy chẳng thể hòa đồng cùng ai. Nói thế thôi chứ cô ăn nói và ngoại hình cũng được xếp vào loại khá, chỉ có điều tâm hồn là thứ duy nhất khiến cô cảm thấy lạc lõng. Hồi ấy, cô có một cái đuôi rất dài là Lâm. Lâm mải miết đuổi theo cô, tìm mọi cách buộc cô phải chú ý đến anh. Tình yêu ấy dai dẳng khiến cả khoa ai cũng biết đến, nhiều người động viên cô đáp trả anh. Đành rằng Lâm là người tốt nhưng tốt không bao giờ là điều kiện để yêu, bởi tình yêu là thứ mù quáng hơn cả. Một năm chạy theo không kết quả, Lâm quay sang yêu người khác và bất đắc trở thành bạn thân của cô. Đôi lúc ngẩng mặt lên trời cao, nhìn những vạt mây diêm dúa nhào nặn hình thù kì quặc, cô tự hỏi lòng “tình yêu là gì? Có thể đến và đi nhanh như vậy sao?”.
Nhưng cô còn muốn thử lòng anh nên chưa vội đồng ý. Có lẽ con gái là loài sinh vật kì lạ, bắt người ta đuổi theo dù lòng muốn rất quay lại nhìn. Hoặc thích pha trò để rồi bật cười trước phản ứng của người ta. Mỗi khi nhớ anh, tối chẳng tài ngủ được, cô lại nhắn tin cho anh những câu chẳng đầu, chẳng đuôi “Q ngủ chưa?”, đợi đến khi anh lo lắng hỏi cô có việc gì thì cô lại bảo “Q ngủ đi”. Nhiều lúc thấy anh hờ hững, cô lại tỏ ra thân thiết với bạn trai khác để anh phải bực mình hỏi cho ra vai trò của người ấy trong cuộc sống của cô, làm cô cười cả ngày. Biết anh thật lòng, nhưng không hiểu sao cô mãi im lặng, lầm lũi... Cô không hiểu bản thân đang lưỡng lự điều gì. Có cái gì đó quá khác biệt giữa hai đứa mà cô chẳng định nghĩa được, để rồi cô sợ sệt và lúng túng trước những câu tỏ tình mải miết của anh.
Đến lúc cô dẫn anh về nhà vì anh cứ nằn nặc đòi thế, anh trầm ngâm hỏi cô đúng một câu “nếu tớ ở rể thì tớ sẽ ở đâu đây?” khi lướt mắt nhìn quanh căn nhà bé, thì cô mới hiểu rõ sự khác biệt ấy. Mọi cảm giác yêu đương trong cô bỗng hụt hẫng và xót xa… Lâm từng nói rằng anh là đứa sống trong lồng kính từ nhỏ và tiêu chí về cô gái anh yêu là phải sinh trưởng trong một gia đình cơ bản. Mà gia đình cô thì làm gì có điều ấy. Cô luôn tự hào về sự hi sinh quá lớn của bố mẹ cho việc học tập của hai chị em, và chưa bao giờ nghĩ rằng người mình thích lại xem thường nó. Anh cần gì ở gia đình người yêu cơ chứ? Một sự chống đỡ tốt trong sự nghiệp hay khỏi phải phụng dưỡng bố mẹ cô khi về già?
Rồi anh dần dần đẩy cô ra, ra rất xa. Cô cũng chẳng buồn níu lại. Tình yêu trong cô chưa nở, cảm giác hạnh phúc cô chưa từng nếm trải đã chóng vánh biến chuyển thành vết cắt quá lớn. Giá như…cô chưa từng thích con người ích kỉ ấy. Và cũng thật may mắn khi cô chưa từng nói thích anh.
“Quân uống nước đi”, cô chìa lon coca mát về phía anh, ngồi bệt xuống salon phía đối diện và chăm chú nhìn anh. Làn da anh nâu hơn trước, mái tóc xoăn nay được chải chuốt gọn gàng, không còn dễ bị đánh rối bởi những làn gió se sẽ, làm anh bớt bội phần vẻ công tử. Hôm nay, anh vận áo sơmi kẻ sọc xanh da trời nhạt cùng jeans nom rất bụi nên cô cũng đoán định được anh đang đi chơi đâu đó, shopping hay café chẳng hạn.
“Không, không…”, cô ngập ngừng rồi bối rối đứng dậy đi về phía cửa sổ, vén cánh màn cửa đang bay tự do trong gió, đưa mắt xuống khoảng sân bé tí ở khung chung cư và xa xăm, “trẻ con hồn nhiên Quân nhỉ, chúng không so sánh thiệt hơn như tụi mình”.
Anh dường như chẳng nghĩ gì nhiều, đối đáp không ăn nhập với vế trước, “sao ra trường Thi đổi số điện thoại liền vậy?”.
“Có một số mối quan hệ tớ không muốn giữ, có một số thứ tớ muốn bắt đầu lại”, cô cười nhẹ.
“Kể cả tớ?”
“Ừ”, cô quay lại nhìn anh, “bạn bè cũng chỉ chơi với nhau ở một vài giai đoạn cuộc đời thôi Quân ạ”.
Anh đưa tay đẩy đôi kính cận gọng đen lên nhìn cho rõ những ẩn ý trong câu nói của cô, nhưng mãi chẳng hiểu cô đang nghĩ gì, đành bẽn lẽn cười và húp vội ngụm coca. Trong ánh nắng dìu dịu, khuôn mặt cô hiện lên trầm tư như ngày tháng năm cuối Đại học, chẳng đổi.
“Hôm nay, tớ ăn ké cơm tối nhà Thi được không? Tớ ớn cơm trong khách sạn quá”, anh đổi chủ đề.
Cô trố mắt nhìn anh, cố vắt óc tìm cớ đuổi anh đi.
“Tớ buồn ngủ lắm, đêm qua tớ thức tậm 4 giờ sáng để làm bản chiến lược, nên định ngủ rồi ăn tối qua loa thôi Quân à.”
“Như vậy không tốt đâu, Thi phải ăn để lấy lại sức khỏe chứ.”
“Thì tớ định ngủ hai tiếng rồi xuống phố ăn gì đấy đàng hoàng.”
“Vậy Thi ngủ đi”, nói rồi anh đứng dậy, đẩy cô đến giường. Cô bèn sượng người hỏi vội “còn Quân?”. Anh cười cười đáp “tớ ngồi đây đợi, chả lẽ Thi không tin tớ?”.
“Không phải, chỉ là…”
“Được rồi. Tớ đợi được”, anh cắt lời cô ngay.
Đi một vòng quanh căn hộ chán chê, anh ngồi xuống salon lại, uống cạn lon coca rồi ngáp dài vài cái sảng khoái cho qua cơn buồn ngủ trưa. Bất giác đơ đễnh đưa mắt quanh căn hộ lần nữa và ánh mắt anh rớt vội xuống cây violin đặt trên bàn kê gần giường ngủ. Không kìm được cơn tò mò, anh ráo bước về phía cây violin. Chiếc đàn nhẵn bụi ánh lên vẻ tự đắc vì được chủ nhân thường xuyên sử dụng. Cầm chiếc đàn lên, anh cố nhớ những mảng kí ức chập chọang. Rõ ràng ngày xưa cô không biết chơi đàn và ở một khoảng khắc nào đó cô từng nói “violin quá buồn dù có cố kéo những giai điệu tươi vui, tớ không bao giờ muốn học nó”. Ba năm, cuộc sống của cô đã xảy ra chuyện gì?
Lần ánh nhìn xuống khuôn mặt cô bình yên khi ngủ, vài sợi tóc rủ xuống mềm mại che vầng trán cao thông minh anh thường ấn vào khi muốn cắt ngang vẻ mặt tư lự của cô. Trong anh trỗi lên cơn thèm thuồng được vuốt khuôn mặt nhỏ đầy kiêu ngạo ấy nhưng lý trí anh nhanh chóng gạt phắt đi, anh quơ vội quyển sổ nhỏ trên bàn bước ngược ra salon. Ngồi phịch xuống, mở sổ tìm vài dòng chữ để đọc hòng xua đi những ý nghĩ lệch lạc.
“Ngày…tháng…năm…
Sonata ánh trăng và nỗi nhớ dịu dàng, anh đang làm gì?
Ngày…tháng…năm…
Cappuchino ngon, năm tháng Đại học có anh là hạnh phúc hay bất hạnh?
Ngày…tháng…năm…
Nocturne của Bach, mình không kéo được.
…”
Hóa ra là nhật kí của cô, anh thở dài. Sao chữ “anh” xuất hiện nhiều đến vậy? Người đó hẳn luôn rất quan trọng với cô. Trời dần tắt nắng, sương đêm dần buông xuống làm ướt át cả tâm trạng anh. Bao mùa nối tiếp nhau qua đi, chỉ còn những thứ thuộc về tình cảm chẳng phôi pha được.
Thức dậy uể oải sau giấc ngủ, cô vươn vai ngáp ngắn ngáp dài rồi khi sực nhớ ra anh đang ở trong nhà, cô hấp tấp chạy vội ra salon.
“À, Quân vẫn ở đây”, cô cười tươi rói.
Nhìn bộ dạng xuề xòa của cô sau khi ngủ dậy, anh phụt cười, “lần đầu tớ thấy Thi xấu vậy”.
Cô thẹn người, cúi mặt xuống bàn và bỗng…thấy quyển nhật kí của mình để mở trên bàn… Cơn bực tức trỗi dậy mạnh mẽ trong cô, cô giật quyển nhật kí, quát to lên, “sao Quân xem nó hả? Tớ không cho phép!”.
“Tớ… Tớ xin lỗi, tớ không cố ý”, hiểu tình hình, anh tắt vội nụ cười, da mặt chuyển sang xanh xám.
“Quân luôn vô lý như vậy từ ngày xưa đến giờ. Quân không bao giờ chịu nghĩ cho tớ cả…”, cô gằng giọng, vài giọt nước bắt đầu vươn vãi trên gò má. Những dư vị đau khổ vì tính ích kỉ của anh ám ảnh cô bấy lâu giờ vụn vỡ như mưa.
“Ngày xưa tớ làm gì vô lý với Thi? Tớ…tớ không biết…”, giọng anh thều thào, mất biến vào không khí trong tích tắc.
“Quân phủi tình cảm dành cho tớ như phủi thứ bụi dơ bẩn nào đó”, giơ tay chùi nước mắt, cô biến sắc lạnh lùng, “gia đình tớ không phải là gia đình cơ bản thì sao chứ? Chẳng lẽ những đứa sinh ra trong gia đình ấy không được phép thích Quân? Bây giờ, chắc Quân đã tìm được thứ mình cần ở một cô gái nào đó chứ gì… Tôi…tôi khinh Quân!”, nói rồi cô đi ra mở cửa, mệt mỏi nhìn anh, “Quân về đi. Tôi không muốn gặp Quân nữa”.
“Tớ là “anh” trong quyển nhật kí của Thi?”
“Thì sao, Quân định bỡn cợt tôi ư?”, cô cười chua chát.
“Không phải là Lâm?”
“Quân làm ơn về đi. Đừng làm tôi khổ sở nữa. Năm xưa, tôi thích Quân đấy, thì đã sao?”
Anh không nói gì, ôm chầm lấy cô, mặc cho cô ra sức đẩy anh ra. Cô òa lên nức nở, “Quân ôm tôi làm gì. Sao Quân đối xử với tôi như vậy”.
“Đừng lừa tôi nữa, Quân khinh gia đình tôi cơ mà.”
“Là Lâm nói với Thi đúng không?”, giọng anh nhẹ nhàng.
“Có gì quan trọng đâu”, cô thôi nức nở, giọng thờ ơ.
“Lâm nói với tớ rằng Thi rất khổ sở trước tình cảm của tớ, Thi không biết đối xử với tớ sao…”, ngập ngừng đôi chút rồi anh đẩy nhẹ cô ra, cười buồn “tại sao Thi không nói với tớ là Thi… cũng có tình cảm với tớ?”.
“Tớ… sợ…”, cô ấp úng.
“Nỗi sợ hãi vô cớ ấy làm tớ và Thi mãi mãi lạc nhau, Thi biết không?”, anh buông đôi cánh tay xuống, đôi mắt trĩu nặng dằn vặt lên tiếng “Tớ…tớ sắp kết hôn rồi. Tớ…tớ cũng sắp làm bố rồi”. Và buồn bã bước nhanh ra cửa. Bỏ lại cô sau lưng, bỏ lại tất cả những thứ thuộc về quá khứ. Tình cũ vốn là thứ có ma lực rất lớn, không rủ thì nó cũng tự nhiên đến. Huống hồ gì anh còn yêu cô. Nhưng con anh thì có tội gì?
Tiếng cửa đóng sầm, cô đờ người lại, mọi thứ đắng ngắt. Cô khóc, tiếng khóc ngô nghê chảy từng vệt dài trên gò má. Chỉ vì sợ sệt cô đã đẩy mối tình đầu chưa bắt đầu đã vội kết thúc... Kí ức về ngày anh tỏ tình trong cơn gió lao đao đánh tan đám lá vàng chụm ba chụm bảy thành những đường li ti vẽ trái tim bất chợt nhạt nhòa.
Người ta có thể quên rất nhiều điều nhưng mối tình đầu thì chẳng thể.
Người ta có nhiều thứ để nhớ nhưng mối tình đầu là thứ nhớ nhiều nhất.
Tạm biệt anh, mối tình đầu… Cô phải mạnh mẽ lên thôi!
- Gửi từ Di Thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.