Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mình lại yêu đấy ư?

2009-04-21 15:23

Tác giả:


Blog Việt


Hãy buông tay cho tình yêu ở lại

 

 

Mỉm cười là bắt đầu lại từ đầu.

 

Tình yêu - cũng thật lạ, luôn có cách của riêng mình để đến với một ai đó, bằng cách này hay cách khác. Nó len lỏi và làm ấm hơn lên những trái tim lạnh. Thế rồi muôn đời người ta vẫn cứ hỏi nhau: “Tình yêu là gì?”

 

  Ảnh minh họa: marielliott

 

Nó lang thang, thế nào lại tới biển, biển chiều êm và yên ả. Nó tự hỏi dưới vỏ bọc hiền hòa kia phải chăng biển cũng cồn cào trở mình và day dứt như nó.

 

Cũng lâu rồi nó không để lòng mình lắng xuống theo những giấc mơ, nó bỏ quên cách lãng quên quá khứ, lâu lắm nó không chạnh lòng khi nhìn những mái phố rong rêu đang dần vơi đi.

 

- Đố Cát Tường hạnh phúc có hình gì?

- Không biết đâu

- Có hình này này, Tường đưa tay ra. Lấy ngón trỏ và ngón cái thôi, với hai ngón của Nam nữa, thế, thế. Xếp vào được một hình chữ nhật rồi này.

- Đấy, Tường nhìn vào đây đi!

 

- Woa, mặt trời, mặt trời trên biển  - đẹp quá!

 

- Tường nhìn nữa đi, phía này này.

 

Trời trong và xanh quá! Rộng lớn nữa, sao cái gì cũng dễ chịu, bình yên và ấm áp lạ. Bởi đó là hình của hạnh phúc mà.

 

Leng keng …tiếng cười

 

 

Ảnh minh họa: Vethonwen

 


Baby tell me how can I tell you, that I love you more than life ,show me how can I show you . That I’m blinded by your light …  


Giật mình, tiếng chuông điện thoại đưa nó về thực tại. Nó quay lại, mọi thứ biến mất, dĩ nhiên nó đi lạc hoặc đại loại thế. Gió bình yên chẳng làm nên phẳng lặng …


Nó sợ, sợ những buổi chiều ngồi một mình, vòng tay siết chặt hai đầu gối run lên để gom những mảnh vỡ trong nó lại, không khéo gió thổi đi mất. Nam có nhặt được những mảnh vỡ trong nó không? Nam chỉ đứng đó, ngay trước mặt, nhìn nó bất lực trước những cơn gió hung hãn. Và rồi gió yên, nó ngẩng đầu lên và thấy nụ cười đó. Chỉ còn lại nụ cười thôi!


Gió làm Nam vỡ…


Bốn năm kể từ ngày xa Nam – xa mãi mãi, nhưng mỗi lần nhớ vế Nam, nó khắc khoải và da diết như chính ngày biết tin Nam đi vậy. Đột ngột và dữ dội! Nó chưa chuẩn bị tinh thần, lấy gì để đương đầu và bảo vệ mình?


Nó vừa mất một cái gì đó, đẹp đẽ lắm! Quý trọng và thương yêu lắm! Sao ông trời lại lấy Nam của nó đi ?


Không thấy mình khóc, chỉ trống rỗng và vô hồn thôi, nó biết mình sẽ chẳng còn thấy bình yên.

“Chia tay nhé mùa xuân không hẹn trước

Cuối con đường mùa hạ đứng trầm tư

Và lòng em sẽ chẳng bình yên nữa …”


Mỉm cười, chẳng lẽ họ đúng, những bốn năm kia mà. Sao vẫn khắc khoải khi nhớ về Nam?

“Mối tình đầu qua đi

Không bao giờ trở lại

Nhưng mà nỗi khao khát

Như gió mùa thổi mãi”


Thổi đến khi nào, đến bao giờ? Xem chừng, nó cũng không biết nữa. Nó ương ngạnh và cố chấp lắm. Có một miền hoang dã mang theo.


 

Ảnh minh họa: J0an4


 

- Có ai nói với cô là trông cô rất buồn không?

Quay lại nơi phát ra tiếng nói ấy - một gã trai cao lớn với ánh nhìn mạnh mẽ nhưng hoang hoải.

- Tôi muốn một mình. - Nó đáp

- Buồn duyên dáng! - Gã khoanh tay cười khiêu khích, nó nghĩ thế.

 

- Có ai nói với anh rằng anh rất vô duyên không?

- Vô duyên vụng về.


- Buồn nhưng đanh đá - Gã cười lớn.

 

- Vô duyên nhưng lẻo mép.


Lần này cả hai cùng cười, cười vang, trong veo. Hình như lâu rồi nó không cười tươi như thế, thoải mái như thế…

 

Nó yêu biển, gã thích trời.

 

Nó thích ra đi, gã muốn trở về.

 

Nó ương ngạnh cố chấp, gã trầm tư mạnh mẽ.

 

Thế là có hai kẻ lang thang trên biển, những câu chuyện không đầu không cuối, ngày này qua ngày khác.

- À, hôm qua em mơ thấy Bill Gates bắt tay hỏi vay tiền đấy. Tin không?

- Tin chứ, anh tin bởi Bill Gates có nhờ anh chuyển hộ rồi.

- Xì xì …ai lại làm thế!

Ảnh minh họa: bylittlemewhatev


Có tiếng cười đâu đó vang lên, giòn tan, lay động cả góc trời. Có lẽ nó cũng không biết đâu, giờ nó cười nhiều, môi xinh, mắt nói. Tất cả đều rạng rỡ lắm, dường như mây đã nhường chỗ cho nắng ấm lên rồi.


- Em định thế này mãi sao? - Anh bất chợt hỏi và nhìn sâu vào mắt nó.

- Thế này là thế nào?

- Trả lời đi, biết anh muốn nói đến chuyện gì mà.


Nhìn lên vấp phải ánh nhìn của anh sắc quá, biết không thể trốn tránh được, nó cúi đầu nói khẽ.

 

- Như vậy, không tốt sao?

- Tốt? Tốt cho ai, cho Nam, cho em hay cho mọi người?

- …cho …cho tất cả - Nó lúng túng

 - Chưa bao giờ tốt cả, em thực tế một chút đi, đừng cố gắng níu giữ những điều đã qua. Em phải sống và vì thế hãy tiến lên phía trước, hướng về phía mặt trời ấy.

 

- Anh …anh không hiểu, thật dễ dàng cho sự khởi đầu nhưng quá khó để kết thúc. - Nó lắc đầu buồn bã…

Ảnh minh họa: silverxrain

- Đó là em chưa thử, điều đó chỉ chứng tỏ một điều em hèn nhát và ích kỷ.

- Anh thì biết gì?

Nó đứng dậy, mặt nghênh lên như sẵn sàng chống đối với tất cả.


- Đủ nhiều để thấy phải ngăn em lại.


- Còn em chẳng thấy sao cả ,em vẫn sống và yên ổn.

- Nhưng còn có thể yên ổn hơn.

- Em không lo thì anh lo làm gì, dù sao nó cũng chẳng liên quan gì đến anh.

- Thế mà có đấy!

- Có? - Nó cười nhếch mép và kiêu ngạo.


- Bởi vì anh thích em.

- Gã nói chậm rãi nhưng rõ ràng rứt khoát ánh mắt cương quyết và sắc nhọn


- Em thôi ngay cái vẻ mặt ấy đi, buông tay đi, đừng lênh đênh nữa, cập bến thôi .


- Em về đây.


Nó hoang mang thực sự người nóng ran và run nữa, vội quay bước đi nhưng anh nhanh hơn giữ chặt lấy tay nó.


- Em cần một người chứng kiến khi em buồn, một người để đi cùng em đến bất cứ đâu. Chỉ cần em đưa tay ra thôi, anh sẽ tìm cách đến bên em. Em định bỏ qua những gì mình yêu mến chỉ vì nó không toàn màu hồng sao? Anh biết, người ta nói rời xa người mình yêu thật khó khăn và em phát hiện ra điều đó là …sự thật. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Run run, tránh không nhìn vào mắt anh, nó nói vội

 

- Với em sóng chưa bao giờ thôi vỗ cả - âm ỉ nhưng dai dẳng

Rồi như chạy trốn điều gì đó, nó bỏ chạy, thật nhanh…

Thế là đủ cho một buổi chiều.

Nó ương ngạnh và cố chấp lắm.

Biển chiều sóng thật buồn và thật lạnh, lê bước đi dọc theo triền cát đôi mắt nhìn xa xăm, thỉnh thoảng nhìn thật sâu vào những dấu chân trên cát. Nắng nhạt dần trên đầu từng cơn sóng, bờ cát dài như đang đợi bước người đi. Mỏm đá cũ vẫn đó, nỗi buồn mênh mông.

 

Chiều, đong đưa một tiếng thở dài …


Có một miền hoang dã nó thường nghe.

 

Không ra biển nữa, hết giờ làm nó về nhà loanh quanh đi ra đi vào, thấy thiêu thiếu một điều gì đó. Tại sao có ánh mắt như thế chứ? Vì sao anh xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống của nó. Nó ghét nhưng xui xẻo thay nó bắt đầu quen và mong chờ điều đó.

 

Phải chăng nó cũng như biển hàng ngày mong ngóng tiếng sóng như hoàng hôn chờ ngày tắt nắng, như bầu trời mỏi mắt trông cánh chim trở về. Và dưới lớp sóng mãi xô cồn đá, biển nặng thầm một nỗi nhớ.

 

1 ngày, 2 ngày …đến ngày thứ 7 nó quả quyết: Ta nhớ biển !

 

Mặt trời đỏ ối xuống dần khuất sau dãy núi, buổi chiều dần buông màu tím lòng buồn và trống trải, muốn cười không được, tĩnh lặng kỳ lạ. Một cảm giác khó tả xâm chiếm cả tâm hồn. Biển vẹn nguyên với những con sóng xô bờ từ ngàn đời nhưng chiều nay sóng như vỗ mạnh hơn.

 

Có một miền hoang dã nắng mưa.


 

Ảnh minh họa: zzz321

 

 

Không thấy ai, thất vọng lang thang kiếm tìm. Một nỗi buồn dâng lên khe khẽ, nó như lạc giữa không gian quen thuộc.

Chẳng ham cút bắt cũng không muốn trốn tìm nhưng người ta luôn tham gia một cách đầy đủ và trọn vẹn vào những trò như thế này, nó nhớ từng đọc ở đâu đó:

 

“Sống trên đời chỉ có thân phận và tình yêu, thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng. Chúng ta nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời. Vậy mà con người vẫn loay hoay, trăn trở trong tình cảm yêu thương, rồi lại đau khổ vì nó…”

 

Nó đồng ý, công nhận đang loay hoay thật . Không lẽ …

 

Sững lại ,có ai đó ôm đàn ngồi hát .

 “Xin lo âu không về qua đây, xin yêu thương dâng thành mê say, xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong …”

- Đứng lại! Em định cứ thế mà đi sao?

Nó quay lại, anh phát hiện ra nó tự lúc nào.

- Em không có tiền lẻ.

- Tiền chẵn anh cũng lấy.

Nó phì cười vì cách đối đáp của anh và nó, bằng cách nào đấy anh luôn làm nó cười - quái lạ! Bốn mắt nhìn nhau, nó lúng túng không gian thật yên tĩnh.

- Mai anh đi công tác khảo sát thực tế.- Phá vỡ sự im lặng anh nói.

- Bao lâu? - Nó nghe giọng mình lạc đi.

- Cũng chưa biết, còn tùy vào công việc.

Lại một khoảng dài im lặng, chợt hoàng hôn về tự bao giờ. Giật mình thảng thốt, nó mất anh rồi sao? Nó…nó có mà, nó ngờ ngợ tin chắc thế, chỉ là sợ thôi, nó không đủ can đảm, nó sợ một lần nữa, nó sẽ không đứng nổi, nếu có điều gì tương tự xảy ra. Thế là nó dặn lòng phải ngăn chặn, phải cố gắng.

- Đâu phải cái gì cũng mong manh – Anh đặt hai tay lên vai nó, nhìn thật sâu vào đôi mắt to tròn.

Anh đi …

 

 

Ảnh minh họa: mellowyellowlemo

 

 

Dạo này hàng cây bên đường nơi nó hay qua có những đốm chấm vàng trên từng tầng lá. Trời vào hoàng hôn, cái nhập nhoạng của màu vàng chanh, màu đỏ, màu cỏ úa hòa vào nhau rọi lên từng ô cửa tạo nên những mảng màu đầy lung linh huyền ảo.

 

Nó lại ra biển, sóng bạc đầu vừa chạy vừa reo, đời cứ nắng mưa cứ ồn ào vội vã, điều gì đó rõ dần trong nó. Nó, lúc này nỗi đau đã dịu lại ,nhưng nỗi nhớ lại đầy hơn, bằng cách của mình anh đã ở lại bên nó. Nó nhớ anh. Một khi tìm thấy bình yên trái tim sẽ hướng về phía ấy.

 

Nó khẽ cười, dường như một chút nắng sót lại đang lấp lánh sau những đợt song.

 

Nó hỏi rất thành thật: Mình… lại yêu đấy ư? Đúng là đang nhớ thật! Cảm giác lạ lẫm và mới mẻ lắm, nhưng rất thật. Nó muốn thử - lần đầu tiên kể từ ngày Nam đi nó thấy lòng nhẹ bẫng và thanh thản. Nhớ đến Nam, cái khát cháy đã thôi thiêu đốt. Trong mắt nó bây giờ là cả một khoảng trời rộng lớn và yên bình, hít một hơi thật sâu nó nói khẽ: “Mình biết phải làm gì rồi đã đến lúc nên làm những điều cần làm …

“ Hãy nghĩ rằng trên gai luôn có hoa hồng, chứ không phải hoa hồng có gai đâu”

 

Tiếng nói anh văng vẳng trong tâm hồn, anh đúng rồi, ít nhất lần này và với nó, nó nhận ra hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn.

 

Mỉm cười hi vọng, nó biết chắc chắn và con tim sẽ vui trở lại.

 

Có một miền hoang dã để nó yêu!

Bỗng một ngày đẹp trời,

Lấp lánh mắt cười.

 

 

 

 

  • Gửi từ email huongtoimattroi_ts
    Hình ảnh đại diện tác giả bài viêt

      "Ta không được tạo ra từ những điều đặc biệt, cũng không có gì đặc biệt. Ta bước đi từng bước, dù là chậm nhưng đủ để quyết định số phận mình ...Và chờ đợi những điều rất thật từ cuộc sống ...”

 

 

  • Cảm nhận của bạn đọc:

 

 

Ho ten: Đá
Email: muathienthach_2015@yahoo.com
Noi dung: can đảm đón nhận và sẽ được hạnh phúc,Đá đã nghe ai đó nói câu đó với Đá

Ho ten: quynhtrinh
Dia chi: HN
Email: quynhtrinh_it@yahoo.com
Noi dung: Là bạn đúng không, bạn của tôi...? Đúng là bạn rồi...

Ho ten: hoang ngoc nam
Dia chi: nghe an
Email: songamtham112111@yahoo.com
Noi dung:Một Blog tuyệt vời , bỗng dưng ta lại thấy bản thân là một trong những nhân vật của bài viết. Mình thích nhất câu: Hạnh phúc là bình yên trong tâm hồn” Cảm ơn tác giả đã cho ta sống lại một thời đam mê của mối tình đầu. Thời gian sẽ vẫn trôi mãi và ta như dừng lại giũa những quá khứ của tình cảm Dù buồn nhưng đôi khi ta lại không muốn quên đi…    

Ho ten: Biển
Dia chi: Tây Nguyên
Tieu de: Sóng biển
Noi dung: Sóng vẫn mãi vỗ bờ Của biển chiều êm ái Bình minh không dừng lại Mãi lôi cuốn anh đi Gió của ai? của ai? Có con thuyền đi mãi Đến tất cả bến bờ Và rồi đây dừng lại Vẫn nhớ bến bờ ai? Gió của ai? của ai? Sóng vẫn mãi vỗ bờ Và không hề dừng lại Chỉ con thuyền đi mãi Đi mãi đến chân trời Thuyền của ai? của ai? Biển vẫn mãi yêu em Như con thuyền yêu biển Dù ở bến bờ nào Vẫn là thuyền và biển Biển của ai? của ai? Nam

Ho ten: Chip
Dia chi: Ha Noi
Email: chipchip2903@yahoo.com
Tieu de: Cam giac
Noi dung: Mỗi lần em khóc anh đến bên thật hiền lành, mỗi lần em hát anh đến bên cười âu yếm. Và anh đã đến khi trong em đầy nước mắt, anh cho em niềm tin., Không hiểu sao khi đọc bài viêt này tôi lại nhớ đến bài hát Và như thế ta yêu nhau. Cảm giác mối tình đầu đi qua với tôi thật khó khăn nhưng một ngày có một nhân vật anh trong bài viết đã đến bên tôi, một người với vẻ trầm tư mạnh mẽ đã làm trái tim ương ngượng cố chấp của tôi tìm thấy sự yên bình dịu ngọt. Con bé tôi lại cảm thấy mình được yêu thương, một khi tìm thấy bình yên trái tim sẽ hướng về phía ấy.   
 
Ho ten: hoàng linh
Dia chi: vinh nghệ an
Email: bye_bye_ooe
Tieu de: chúc cô ấy bìnhyên
Noi dung: hãy MẠNH MẼ --mạnh mẽ dể sống
Email: hang_mtg@yahoo.com
Noi dung: "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi"

Ho ten: vũ oanh
Dia chi: dh NONG NGHIEP HA NOI
Noi dung: em cũng rất yêu biển,yêu lắm chị ah.mỗi lúc buồn em chỉ muốn dc một mình trên bờ biển ở bên cạnh nó thật thanh thản phải ko chị.em luôn cảm nhận dc mùi vị của biển cảm giác dó thật là hạnh phúc.và chị cũng thật hạnh phúc vì tình yêu đã trở lại trái tim chị lại 1 lần nữa dc yêu.

Ho ten: hungdn
Dia chi: Hà nội
Email: hungceza@yahoo.com
Noi dung: Mối tình đầu luôn làm con người ta nhớ nhất dù thường nó khó thành. Mình vui vi` cô gái trong câu chuyện cuối cùng cũng đã tìm được "sự bình yên trong tâm hồn", thanh thản khép lại quá khứ để bắt đầu một tình yêu mới.

Email: haian_na@yahoo.com
Noi dung: câu chuyện này hay wa. mình rất thích. Lần đầu tiên mình viết cảm nhận đó. Cảm ơn bạn.

Ho ten: coi`
Email: tuyetchinhpham@gmail.com
Noi dung: Hạnh phúc phía cuối con đường, có bao jờ ta đến được với nó.

Ho ten: trần ái linh
Dia chi: tuyên quang
Email: miu_elnino1987
Tieu de: nhẹ nhàng quá,mình rất thích
Noi dung: Đôi khi ta tự hỏi mình đã jà rồi chăng?cảm nhận về cuộc sống như một người đã rất từng trải.có lẽ tình yêu đã làm con người ta trở nên như vậy,nhưng khi nghĩ về một tình yêu chân thành thì thật hạnh fúc.ta hãy cố gữ gìn những gì tốt đẹp nhất! hạnh fúc là khi ta biết nắm jữ lấy nó...!

Ho ten: quynhtrinh
Dia chi: HN
Email: quynhtrinh_it@yahoo.com
Noi dung: về với biển... thanh thản... biển nhẹ nhàng, êm dịu... ôm ta vào lòng... lấy đi những lo toan, muộn phiền
Dia chi: Vinh
Email: ngay_xua_yeu_dau_0407@yahoo.com
Noi dung: Mình lại yêu đấy ư? Câu hỏi hay lắm chị à! Chúc chị luôn hạnh phúc
Email: vietnovel@yahoo.com
Noi dung: Tôi cố gắng đọc bài viết một cách "khó nhọc", dường như tôi chưa bao giờ làm thế...

Ho ten: Natasa
Dia chi: xóm cây sung
Email: booi_thangkianocu_nhincon@yahoo.com
Tieu de: chaien_kuTe
Noi dung: anh iu..."Mỉm cười là bắt đầu lại từ đầu"....đây có phải là "góc khuất trái tim" ko anh?

Email: lythu83@yahoo.com
Noi dung: "Em cần một người chứng kiến khi em buồn, một người để đi cùng em đến bất cứ đâu. Chỉ cần em đưa tay ra thôi, anh sẽ tìm cách đến bên em. Em định bỏ qua những gì mình yêu mến chỉ vì nó không toàn màu hồng sao? Anh biết, người ta nói rời xa người mình yêu thật khó khăn và em phát hiện ra điều đó là …sự thật. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi".... Mình rất thích cách kể chuyện của bạn

Ho ten: khưu lê thị bảo hoài
Dia chi: hiếu lễ- phước hậu- ninh phước - thuận
Email: cogaithonque1084
Tieu de: mình đang yeu
Noi dung: rất hay và cảm động.

 

Ho ten: maylangthang73
Noi dung: "tinh yêu la gì?" câu hỏi muôn đời ai cũng phải hỏi, và đáp án không bao giờ giống nhau. còn riêng tôi, tình yêu của tôi chính là yêu niềm vui yêu cả nỗi buồn của người tôi yêu. mỗi sớm mai thúc giấc tôi mong chờ nụ cười nở trên môi người yêu thương, đó có phải tình yêu không các bạn?

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top