Mình lạc nhau quá lâu rồi
2018-05-29 01:22
Tác giả:
Hạ không xấu, xinh là khác. Mặc dù thời gian đã điểm những nếp nhăn nơi đuôi mắt nhưng không làm mất đi vẻ đẹp thanh tao pha chút thơ ngây. Đôi mắt to, hàng mi cong vừa phải, cái trán cao bướng bỉnh và đôi môi lúc nào cũng mím lại như đang nghĩ ngợi điều gì. Không phải Hạ không có ai yêu. Đã nhiều người đến và hi vọng Hạ mở lòng mình nhưng vô dụng. Họ không hiểu Hạ và nghĩ rằng cô vô cảm. Chỉ mình Hạ biết tình cảm không thể miễn cưỡng. Sự bướng bỉnh cố hữu đã làm cô không dám giữ lấy tình cảm đầu tiên và cho đến lúc này là duy nhất. Hạ không hối hận, chỉ thấy trong tim dường như có một khoảng trống không thể lấp đầy, không biết mình chờ gì và hi vọng gì.
Bảy năm qua Hạ đã cố chôn những ký ức thật sâu và chỉ vùi đầu vào công việc nhưng vết thương cũ cứ khơi lên làm nhói buốt con tim. Có lẽ thời gian chưa đủ dài! Hạ nghĩ thế.
Ngoài kia, nắng đã nhuộm vàng cả khoảng sân. Hạ gác lại suy nghĩ vu vơ để quay về thực tại. Sáng nay cô được biết có bác sĩ mới về khoa và công việc của cô là phải giới thiệu cho anh ta tình hình của khoa cũng như hỗ trợ anh trong việc khám bệnh. Thoáng ngán ngẫm vì phải làm việc cùng người mới nhưng Hạ xốc lại tinh thần rất nhanh. “Mình là cô y tá siêu đẳng kia mà!” Khệ nệ ôm xấp bệnh án đến trước phòng trực bác sĩ, toan gõ cửa nhưng Hạ bỗng dừng lại đắn đo giây lát. Cô không hiểu sao mình hồi hộp lạ. Lấy lại bình tĩnh Hạ gõ nhẹ vào cánh cửa khép hờ, một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Cô vào đi!
Hạ lặng đi trong giây lát, cô tưởng như mình đã gặp lại người quen, cô tưởng như những ngày tháng trước đã quay về cũng với tiếng nói trong trẻo như thế: “Em thích chị được không?”
Hồi ức cứ theo tiếng nói ấy quay về, vang vọng giữa không gian bao la. Hạ nghe lòng mình hẫng đi. Không thể nào đâu Phương Hạ? Chỉ là cô còn choáng váng sau một đêm thức trắng thôi mà! Đẩy nhẹ cửa bước vào trong Hạ nhìn thấy một người đang nhìn ra cửa sổ. Cả hình dáng cũng quen thuộc:
- Cô tên gì?
- Phương Hạ!
Hạ nghe giọng mình lạc đi, mắt không rời khỏi hình ảnh đó. Tuy rất giống nhưng Hạ tin là không phải, phong thái đĩnh đạc này không thể là cậu ấy. Bóng người bên cửa sổ xoay lại làm cho ánh nắng chiếu thẳng vào mắt cô. Hạ lấy tay che mắt và… cô không nhìn thấy gì nữa cả.
Tôi biết trái tim đã rời bỏ mình từ phút đầu tiên ấy nhưng tôi cũng biết rằng tình yêu này là quá mong manh. Phương Hạ thân thiện với tất cả học sinh - trừ tôi. Ngay từ lần gặp gỡ đầu, tôi cảm thấy với tôi dường như Hạ luôn giữ một khoảng cách. Vẫn chăm sóc, vẫn quan tâm dù lạnh lùng quá đỗi. Mặc kệ, tôi vẫn làm bệnh nhân trung thành đến phòng y tế để nghe Hạ phàn nàn sao không biết chăm sóc cho bản thân. Tôi biết đằng sau vẻ lạnh lùng kia là trái tim ấm áp. Chẳng phải một lần em đã khóc khi tôi sốt cao phải vào viện. Bàn tay dịu dàng lau trán cho tôi.
Thời gian dần trôi, Hạ không còn lạnh lùng như trước. Em bị kéo theo sự sôi nổi của trường. Em chăm chỉ tập thể thao dù bản thân không có khiếu. Em chọn bóng chuyền mặt dù nó làm khó em không ít. Những lần nhìn thấy em bị giẫm phải, bị té ngã mà tôi xót xa. Không biết có may mắn không vì tôi là cầu thù của trường và được thầy cô nhờ hướng dẫn em. Tập luyện chung tôi mới biết Hạ rất bướng bỉnh, em vẫn bền bỉ tập mặc dù nhiều lần tôi nghĩ rằng em đã bỏ. Đôi khi vô tình chạm phải ánh nhìn của nhau em quay vội đi như trốn tránh điều gì.
Ngày tốt nghiệp gần kề là chuỗi ngày tôi lo lắng nhất. Tôi là con trai duy nhất, là niềm hi vọng của cả gia đình nên không thể để mọi người thất vọng. Lẫn trong những lo toan luôn có bóng hình Phương Hạ, tôi sợ sẽ phải xa em, xa bóng hình đã quen thuộc từ lâu. Tôi không thể nói được điều đó với em vì tôi biết với em tôi chỉ như một người em nhỏ. Thời gian cứ trôi, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Một buổi trưa vắng, Phương Hạ tìm tôi. Cả hai cùng ngồi trên cầu thang lên tầng thượng.
- Có chuyện gì với em phải không?
Tôi hơi bất ngờ và bối rối trước câu hỏi ấy, phải chăng là em đã biết? Tôi cứ ngồi lặng im không nói cho đến khi bóng em sắp khuất sau dãy cầu thang. Một người không phải là tôi đã cất lên giọng nói run rẩy:
- Chị ơi, em thích chị được không?
Tôi đã rất ghét bản thân và thấy mình thật đáng thương. Tôi nghĩ rằng em sẽ khinh thường, sẽ nhìn tôi với cái nhìn thương hại. Nhưng vẫn với nụ cười quen thuộc:
- Em chưa đủ lớn đâu! Nhưng chị sẽ suy nghĩ lại nếu như em đứng trước mặt chị là một người lớn đấy.
Rồi em ra đi, một tuần sau đó. Tiệc tiễn đưa giản đơn nhưng buồn hiu hắt. Em vui vẻ với mọi người, nắm tay chào một vào đứa học trò quen. Tôi đứng lặng dưới hàng cây cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn ấy chỉ còn là một chấm mờ phía cuối con đường. Tôi không gặp lại em từ đó. Cố gạc bỏ bóng hình đó ra khỏi tim dù lòng nhung nhớ. Tôi tự nhủ sẽ không gặp em cho đến ngày mà tôi thật sự lớn như em nói. Trái tim vỡ òa khi đứng trước mặt tôi Phương Hạ của ngày xưa dù thời gian đã làm phai đi đôi chút. Tôi đã tìm em, đã dõi theo em để biết rằng đến lúc này em vẫn cô đơn. Tôi tự an ủi rằng em đang chờ đợi mình để có thêm nghị lực. Và bây giờ, đứng trước mặt em, nhìn sâu vào đôi mắt kia, tôi biết mình đã đúng.
Bảy năm trước Hạ là một cô y tá mới ra trường tràn đầy nhiệt huyết. Cô xin vào làm tại một trường cấp ba ở huyện. Hạ khá hài lòng vì gần nhà và thực hiện được ước mơ thưở bé của cô là được chăm sóc cho mọi người. Hai mươi hai năm qua, Hạ miệt mài học tập với mong mỏi thiết tha được đem sức mình giúp cho mọi người, đỡ phần nào gánh nặng gia đình. Vì thế cô chẳng để mắt tới chàng trai nào. Nhưng cuộc đời có những điều ta không thể nào biết trước.
Lần đầu tiên gặp chàng trai đó Hạ biết rằng cuộc đời mình sẽ phải bước trên những đoạn đường gập gềnh, không êm ả. Ánh mắt ấy như nhìn thấu cả con người cô, trước nó cô thấy mình nhỏ bé. muốn được chia sẻ, muốn được chở che. Hàng ngày, hàng giờ cô mong mỏi và sợ hãi ánh mắt ấy. Nó phơi bày cô cũng là một cô gái bình thường cũng khao khát yêu thương như bao người khác. Điều mà cô luôn cố giấu. Hạ giận bản thân sao yếu đuối, Hạ sợ hãi những điều đàm tiếu người ta vẫn nói với nhau. Hạ đã gặp đúng tình yêu nhưng không đúng lúc. Ông trời cứ hay trêu chọc con người như thế. Ngày qua ngày, Hạ dặn lòng vẫn chăm sóc anh như bao người khác. Hạ tin với khả năng che giấu cảm xúc của mình cô sẽ làm tốt mọi việc, sẽ giữ được hình ảnh của mình nhưng anh đã phá tan lớp băng lạnh lùng do cô tạo ra. Cô càng bình thản bao nhiêu anh lại ân cần bấy nhiêu.
Hạ nhớ như in ngày ấy. Ngày anh đã run rẩy nói lời thích cô, Hạ vừa vui mừng vừa lo lắng. Vậy là cô không thể trốn tránh được nữa. Hạ không sợ cho mình mà lo cho anh. Con đường phía trước quá dài, tương lai vẫn còn rất xa và cô chọn cách chạy trốn tất cả. Chỉ cách đó mới làm trái tim cô bình yên trở lại, chỉ cách đó mới làm anh quên cô và tập trung cho tương lai phía trước. Cô đã gặp anh không đúng lúc và cô không có quyền níu giữ anh cho riêng cô. Cô không đủ tư cách để nói lời hứa hẹn nhưng cô muốn động viên anh. Hạ ra đi ngay sau đó, cô không muốn ở lại nơi mà mình dường như thất bại, nhưng hơn tất cả cô biết mình không muốn sống những ngày tháng dưới mái trường này mà không có bóng hình anh. Bao nhiêu năm qua Hạ tưởng mình đã quên nhưng không phải thế. Anh đứng đó, con tim Hạ vỡ òa. Cuộc sống luôn mang đến cho ta những kỳ tích. Có đúng vậy không?
Hạ nhìn ra khảng sân giờ đã đầy nắng, từng chiếc lá vàng úa rơi xuống. Mùa thu lại về rồi. Mùa thu mang trả lại cho cô những thứ cô đã vô tình đánh rơi. Hạ như thấy lại khoảng sân trường năm đó, như thấy ánh mắt u buồn của ai dõi theo mình lúc ra đi. Và rất dịu dàng anh đã đứng trước mặt cô từ bao giờ. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, anh nói khẽ:
- Có thể anh không đủ lớn như em nghĩ nhưng chính vì thế mà ta lạc nhau quá lâu rồi. Hãy cho anh cùng em đi hết đoạn đường còn lại có đươc không?
Hạ mỉm cười và cô thấy như mùa xuân cũng đã trở về.
© Cua đinh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu