Phát thanh xúc cảm của bạn !

Men say chợ tình (Phần 1)

2008-12-26 13:57

Tác giả:


Blog Việt -

"...Em có nghe tiếng anh gọi Em da diết

Dù kiếp này chúng mình không thành chồng thành vợ

Rồi những mùa rẫy sẽ qua

Chúng mình sẽ thành ông, thành bà

Hãy đến đây để hát cùng Anh

Để uống cùng Anh bát rượu đầy...

Để Trời Đất thấy rằng ta vẫn có nhau..."

Tôi thả bộ trên con đường gập ghềnh đá núi, hồn vất vưởng, ngất ngư ngỡ tưởng như vẫn đang trên độ cao hơn ngàn thước. Tai tôi ù đi, thở dốc. Mệt nhoài sau hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi trên ô tô vòng vèo qua những đèo cao hút gió, qua mấy cổng trời mây lơ lửng đầu xe. Xung quanh tôi toàn một mầu đá xám,  chưa có nơi nào nhiều đá như ở đây, đá nhỏ đá to, nhấp nhô những dãy đá tai mèo, tầng tầng, lớp lớp, cả một rừng đá bao lấy bước chân tôi. Khu chợ nằm trong thung lũng nhỏ, thấp thoáng vài ngôi nhà cổ với ngói máng thâm rêu, tường trình đất vững chắc. Lẫn trong lô nhô hàng sa mộc bóng các cô gái vùng cao xúng xính trong những bộ áo váy đủ mầu sắc, lúng liếng mắt cười. Tôi thèm được như họ, hồn nhiên và chân thật như chính núi rừng nơi họ đã sinh ra. Tôi cũng được sinh ra ở miền núi, được lớn lên bên bếp lửa bập bùng trong những ngày đông tháng giá. Được ăn mèn mén uống rượu ngô và thổi khèn lá, khèn môi. Biết đánh yến ném còn trong mỗi mùa hội. Nhưng những cám dỗ chốn thị thành đã dẫn hồn quê trong tôi đến một nơi nào đó rất xa. Nhìn những dãy núi ngút ngàn cùng cái lạnh buốt thấu xương bỗng dưng tôi thấy mình lạc lõng giữa cao nguyên đá.

Hình ảnh: Trần Ngọc Linh
Hình ảnh: Trần Ngọc Linh

“Em đi công tác vùng cao”- tôi nói khẽ đủ để chồng nghe thấy, tim tôi đập liên hồi. Tôi cúi vờ xếp quần áo để tránh ánh nhìn của Lãm, rằng tôi đang nói dối, sự dối trá dốt nát đàn bà. Hôm qua, Anh gọi điện: “Anh muốn gặp Em”. “Gì cơ? Anh đang cách xa em cả ngàn cây số?” “Anh đang ở gần Em, rất gần. Chúng mình đi chợ tình nhé, mai ngày 27/3...”. Tan việc, tôi quáng quàng trở về nhà quên cả đón con. Lòng tôi trào dâng xúc cảm. Đã mười năm tôi sống trong nhung nhớ, thứ nhớ nhung day dứt của kẻ yêu mà không có được người mình yêu. Tôi gặp anh trong một hội nghị tại Sài Gòn. Giữa đám đông, Anh nổi bật với vẻ lịch lãm và giọng nói đầy sức thuyết phục cùng với bài tham luận sắc sảo. Tôi cảm nhận có một thứ ma lực nào đó thật vô hình đang gây sự với nỗi buồn trong tôi. Hình như là rung động. Ham muốn. Đam mê. Khao khát. Tất cả như một mớ hỗn độn chen lấn, xô đẩy, rằng xé tim tôi. Những xúc cảm đã mất từ sau ngày tôi về Văn phòng làm việc dưới quyền Lãm, rồi bị Lãm bằng mọi cách chiếm đoạt để buộc phải lên xe hoa về làm vợ khi còn rất trẻ. Lãm cũng đẹp, phong độ và hào hoa, nhưng trong con người ấy đầy những tham vọng. Lãm tìm mọi cách lấy được tôi, để rồi khi cần Lãm sẵn sàng đánh đổi để lấy địa vị, danh vọng, tiền tài. Có lần Lãm không ngần ngại yêu cầu tôi phải lả lơi cợt nhả với một người đàn ông khác khi người ấy là cấp trên của Lãm. Tôi chợt nhận ra rằng, tôi không yêu dù đã làm vợ Lãm nhiều năm.

Anh cũng vậy, anh nói rằng anh rất ân hận vì đã cưới một người không yêu chỉ vì muốn làm vui lòng mẹ. Và tôi, tôi mới thực sự là tình yêu đích thực nơi anh. Hôm đó ngày 27/3. Tôi đã kể cho anh nghe, rằng ở vùng cao quê tôi, có một phiên chợ rất đặc biệt: Chợ tình, mỗi năm chỉ họp có một lần vào ngày 27/3. Đó là ngày của những chàng trai cô gái đi  tìm bạn tình, ngày của những đôi lứa yêu nhau mà không lấy được nhau. Họ tìm về, ở với nhau một đêm, một đêm thôi trong men rượu tình, để chia sẻ cho nhau những buồn vui thường nhật bên bếp lửa bập bùng, bên nồi thắng cố bốc hơi nghi ngút, trong tiếng khèn gọi bạn đắm đuối thiết tha và trời cao nguyên lãng đãng khói sương. Để rồi hôm sau ai lại trở về nhà nấy, cuộc sống cứ tiếp diễn ngày nối ngày. “Anh ước có một lần được đi chợ tình cùng Em”- Anh ôm tôi vào lòng hôn lên hàng mi cong ướt đẫm. “Mười năm sau Anh nhé, chợ tình ngày 27/3”.

Hình ảnh: Trần Ngọc Linh
Hình ảnh: Trần Ngọc Linh

“Em gửi con về bà ngoại, mai anh cũng đi công tác”- Lãm đứng đằng sau tôi tự bao giờ. Tôi không hỏi, cũng chẳng muốn biết Lãm đi đâu, làm gì. Đã từ lâu, tôi không còn để ý chăm sóc hay thăm hỏi mỗi cuộc đi về của chồng. Lãm cũng vậy. Gia đình chỉ còn ràng buộc bởi bé Ly. Chúng tôi sống giả dối với cái mác cơ quan đoàn thể và tổ dân phố gắn cho: “Gia đình văn hoá”. Lãm bảo sẽ rất tệ nếu tôi và Lãm ly hôn. Cái ghế Chánh văn phòng và Phó chủ tịch tỉnh trong tương lai sẽ rời xa tôi và Lãm. Thôi đành buông xuôi. ở cái tỉnh miền núi bé nhỏ này những chuyện như thế chẳng hay ho chút nào, thậm chí nguy hại đến thanh danh, mà điều đó đối với Lãm cần hơn bao giờ hết.

Ngày nối ngày, tối sống bằng những giấc mơ về Anh, những giấc mơ dù có dù không chút lãng mạn, chút mê đắm của thời thiếu nữ đã theo tôi suốt nhiều năm trời. Tôi nhớ Anh, từng hơi thở, từng ánh mắt và giọng nói miền Trung trầm ấm nhẹ nhàng. “Em tên gì? Anh tên Duy”. Tôi ngượng nghiụ đưa tay vân vê tà áo như cô gái mới lớn lóng ngóng ngượng ngùng: “Linh”- tôi lí nhí. “Duy - Linh”- anh nói nhỏ vào tai tôi “thật đẹp đôi phải không?”… Tôi chưa kịp hết bối rối, “Anh là đại biểu tỉnh...” - anh nắm tay tôi tự nhiên và thân thiện như quen từ lâu lắm. “Em ở Đoàn...” - tôi ngập ngừng. Trái tim đàn bà nổi loạn, đập liên hồi. Tôi không làm sao giữ nổi, một giây trước ánh nhìn như muốn hút hồn trên khuân mặt phong trần nơi anh. ánh mắt anh như xuyên thấu cả nỗi buồn nằm sâu tận đáy nơi tôi: “Em cười nhưng anh thấy trong mắt em là cả một nỗi buồn mênh mông”. Tôi bối rối chốn chạy ánh nhìn đầy ma lực quyến rũ, thẹn thùng đưa tay thả mái tóc dài xuống trước ngực để che dấu những khát khao đang phập phồng nép sau làn áo mỏng, nơi ấy có trái tim đang loạn nhịp. “Cho anh chia sẻ nỗi buồn cùng em, được không”? Anh  vỗ về bờ vai gầy run rẩy. Tôi bỗng thấy được chở che bằng sự an ủi và gần gũi rất đỗi thân quen.

Hình ảnh: Deviantart
Hình ảnh: Deviantart

Sài Gòn đón chúng tôi bằng một cơn mưa xối xả. Tôi thích những cơn mưa ào đến bất chợt khoác cho thành phố một lớp áo mới với dáng vẻ rất riêng mà không một nơi nào có được. Anh nắm tay tôi đi trong mưa, ướt đẫm. Tụi ngộp thở trong vòng tay siết chặt và những nụ hôn khát khao cháy bỏng. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được tình yêu. Trái tim đóng cửa từ lâu bỗng dưng muốn vỡ oà. Những bụng hoa li ti mầu vàng rụng đầy túc tôi, “Em có biết tên loài hoa đó là gì không?” -  Cơm nguội, cây cơm nguội vàng”. Anh cao hứng hát to: “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng...” giọng hát thật mượt mà, ấm ấp. Tôi thả tiếng cười giòn tan phố vắng. Những con phố dài níu bước hai kẻ tình si, suốt đêm không ngủ. Chúng tôi trở về khách sạn khi trời gần sáng. Người tôi và anh sũng nước…

Bây giờ đã là mùa xuân nhưng trời vẫn xám xịt một mầu xám ảm đạm với mịt mờ thứ sương muối dày đặc và những dải cầu mây trắng xoá vắt ngang sườn núi. Từng đoàn người dập dìu xuống chợ. Những con ngựa chở đầy hàng hoá  khó nhọc bước đi trên đá. Một vài cô gái vắt vẻo trên cao rung rinh áo váy, ríu ran nói cười. Những chàng trai trong bộ trang phục truyền thống, đầu đội mũ nồi đi chân đất thổi khèn gọi bạn tình. Tiếng khèn mới day dứt làm sao. Rằng “Em ở đâu, em có nghe tiếng anh gọi em da diết. Dù kiếp này chúng mình không thành chồng thành vợ, dù những mùa rẫy đã qua, rồi chúng mình sẽ thành ông thành bà, hãy đến đây để hát cùng anh, để uống cùng anh bát rượu đầy, để trời đất thấy rằng ta vẫn có nhau”. Tôi đưa tay lên má, cả khuôn mặt tôi ướt đẫm tự bao giờ. Lời hẹn mười năm, tôi đã chờ, đã đợi, sự chờ đợi của người đàn bà đẹp và quyến rũ nhưng cô đơn đến héo hon trong mỏi mòn nỗi nhớ…

Truyện ngắn của Hà Linh Ngọc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top