Mẹ ơi, con muốn ăn thịt nướng
2021-07-28 01:15
Tác giả:
Trịnh Hà Ái Mi
blogradio.vn - Thời gian khiến mọi thứ thay đổi, gia đình tôi, những trách nhiệm mà chính tôi phải chịu. Ngày ấy tôi sống cho hiện tại, bây giờ tôi sống cho tương tai. Tôi luôn mong chờ vào một tương lai tươi sáng hơn, nơi ấy tôi có thể nói rằng “Mẹ ơi, con muốn ăn thịt nướng”.
***
Vừa hoàn thành bài thi cuối kì, tôi nhanh chóng liên hệ chuyến xe khách thân quen để từ Sài Gòn về quê để tránh covid. Lặng nhìn đêm tối trải dài cả đoàn xe, tôi dường như vẫn còn mơ hồ về chuỗi ngày phía trước. Tự an ủi rằng những ngày mất ăn mất ngủ về đề văn còn đang dở dang, đến sự khó hiểu của môn Toán hình,…đã kết thúc và đợi tôi là những ngày thoải mái cùng đứa em chạy xe khắp các ngõ ngách vùng quê thân thuộc.
Mẹ tôi đang ngồi trước sân nhà, vẫn thân ảnh ấy đều đặn từng ngày cuối tuần nhẹ nhàng hỏi thăm tôi. Mẹ không bao giờ hỏi về tình hình học tập của tôi, bởi lẽ trước giờ tôi luôn hoàn thành tốt việc học của mình.
Nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài, mẹ tôi hỏi “Nay con muốn ăn gì?”. Tôi trầm ngâm hồi chút rồi nói “Canh mướp đi mẹ, dạo này con thèm quá”.
Nhà tôi không thuộc dạng khá giả nên việc cho tôi và cả em lên Sài Gòn học là cả một gánh nặng đối với mẹ. Bởi lẽ đã ly hôn, nên nhà nội cũng không nhúng tay gì vào việc học hành của chúng tôi. Vốn dĩ, việc chúng tôi lên thành phố là do mẹ thúc đẩy, mọi người xung quanh từ nhà nội đến nhà ngoại ai nấy cũng không đồng ý với ý kiến này. Nhưng mẹ tôi vốn kiên cường, từ việc kết thúc cuộc hôn nhân đã đứt từ lâu, đến việc đưa chúng tôi lên thành phố để có tương lai tốt hơn.
Những việc mà chúng tôi - những đứa trẻ còn ngồi trên ghế nhà trường có thể đáp lại sự chăm sóc của bậc phụ huynh là một bảng điểm sáng chói. Mẹ tôi luôn nói rằng “Học sinh khá cũng không sao đâu con”, thế nhưng nhìn lại phong thư hằng tháng cô chủ nhiệm gửi cho tôi để thúc ép đóng học phí, tôi luôn tự nhủ phải nhìn lên cao hơn để không phụ công sức của mẹ.

Những ngày hè nóng bức, không thể bước chân ra khỏi nhà do tình hình dịch bệnh. Tôi tìm lại chồng sách tôi sưu tầm khi còn cấp hai. Bìa sách “Chúc một ngày tốt lành” màu vàng tươm hợp với hoàn cảnh hiện tại nên nó trở thành bữa ăn tinh thần của tôi trong vài ngày sắp tới. Càng đọc, tôi như thấy mình trong đó, hình ảnh tôi tập chạy xe đạp giữa trời nắng chang chang.
Đứa con nít ngỗ nghịch ngày ấy té hai, ba lần, từng ánh mắt lo lắng cho tôi dõi theo nhưng không ai ra đỡ. Tôi không khóc hay tức giận, tôi kiên cường tiếp tục dựng xe lên đến khi có thể chạy thuần thục, khi sự cố gắng được đền đáp tôi giương đôi mắt long lanh về phía bố mẹ, nơi đang giang tay đợi tôi sà vào lòng.
Trong đôi lần tôi phải đi nhổ răng, tôi luôn vui mừng thay vì sợ hãi, vì tôi biết rằng tí nữa mẹ sẽ mua đồ chơi cho tôi. Những ngày cuối tuần, khi ấy mẹ dắt tôi và em đi chợ. Mẹ luôn hỏi tôi và em “Nay con muốn ăn gì?”. Tôi và đứa em gái luôn có cùng một câu trả lời: “Tụi con muốn ăn thịt nướng”, cây thịt nướng xiên que luôn được chị em tôi “chén sạch” trong những buổi sáng chủ nhật.
Từng kỉ niệm theo trang sách khiến tôi trầm ngâm suy nghĩ, khi ấy tôi luôn cùng đứa em đi bày trò khắp ngõ ngách vùng quê, khi ấy tôi luôn muốn phần thưởng cho một việc gì đó, khi ấy tôi hồn nhiên biết bao. Nhìn vào thực tại, tôi luôn tự giữ thói quen đi vài vòng bằng chiếc xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất về những ngày vừa qua với đứa em gái. Một hành động để nhung nhớ, để trải lòng.
Thời gian khiến mọi thứ thay đổi, gia đình tôi, những trách nhiệm mà chính tôi phải chịu. Ngày ấy tôi sống cho hiện tại, bây giờ tôi sống cho tương tai. Tôi luôn mong chờ vào một tương lai tươi sáng hơn, nơi ấy tôi có thể nói rằng “Mẹ ơi, con muốn ăn thịt nướng”.
© Trịnh Hà Ái Mi - blogradio.vn
Xem thêm: Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







