Màu của mắt em
2008-12-25 15:15
Tác giả:
Blog Việt - Bean nói gì nhỉ:"Mắt em mới nhìn thoáng thì tưởng là màu nâu. Nhìn kỹ thì thấy đen nháy. Khi em nhìn về phía hoàng hôn thì có màu hổ phách!..."
Bean còn nói gì nữa nhỉ, em không nhớ nổi nữa bởi lúc đó em bận xúc động, em đa cảm và yếu mềm, chẳng gai góc được như cái vẻ bề ngoài vốn có. Em chỉ nhớ được là mình có nói: "Anh còn mẹ, còn ba, sao phải buồn. Em mất ba mà em có than thở buồn suốt đâu".
Thực ra là em rất buồn, nhưng em cứ thích giả vờ thế, như là em đang mạnh mẽ lắm, như là em nghị lực lắm vậy, mà em cũng chẳng biết mình thể hiện thế để làm gì Bean ạ! Em nghe anh nói về Quang, rằng anh ấy cũng mất ba như em vậy đó, em nghe cả Quang nói là tuổi thơ của anh ấy có rất nhiều nỗi buồn. Lúc đó lòng em bỗng chùng xuống (anh vẫn biết là em hay tủi thân mà)... Em thấy cái màn hình nhoè đi, nhưng em lại không thích khóc, không muốn nghĩ và tin thêm một điều gì cả, thế nên nước mắt chỉ kịp ướt mi là em lại chớp cho nó khô đi, ráo hoảnh.
Hình ảnh: theo blog Hà Lan Girl
Em chẳng thích ai hỏi nhiều về gia đình, rằng em ở đâu, em lại càng không thích ai hỏi về ba, em không muốn nghĩ đến nỗi cô đơn của mẹ suốt bao nhiêu năm trời. Em độc đoán trong những nghĩ suy chật hẹp của lòng mình, gói gọn hết những gì ít ỏi của riêng em cất sâu vào tim, và em chẳng cần ai thương hại, không muốn nhìn thấy niềm hạnh phúc của ai cả, nó làm em thấy thiếu thốn, thấy thiệt thòi và tổn thương nhiều lắm. Thế mà mỗi lần đi với ai đó, nghe câu hỏi quan tâm từ ai đó, em vẫn kể về ba mình với giọng bình thản như không, sao em lại thấy hài lòng với cái độ lạnh đó của em đến thế!
Mắt em có màu gì anh biết không, là màu đục của nhẫn nhịn sau bao năm tháng qua, là màu u ám suốt một tuổi thơ dài lủi thủi, là màu rất lạ không có tên gọi khi thấy bạn mình được ba chăm sóc yêu thương. Mắt em có màu gì nhỉ, đã bao giờ anh nhìn thấy màu của nước mắt chưa Bean? Em lại chẳng biết được nước mắt có màu gì hết, có màu của bàn tay em quệt ngang dòng nước, có màu của chiếc gối ướt loang một vùng, có màu của hờn tủi và có cả màu của vô tình băng giá nữa.
Em hỏi anh: "Có phải những người chịu thiệt thòi khi mất ba sớm thì tạo hoá sẽ ban cho họ một ưu thế khác không?"
Đó là em nghe người ta thường nói những câu như vậy, họ nói để an ủi hay họ nói thật thì em không biết. Nhưng có lần người ấy đã cầm tay em mà nói là em hãy tin vào điều đó. Và thế là em tin, em tin như một con chiên ngoan đạo vẫn một lòng tin vào đức Chúa Jesus. Niềm tin có sức mạnh gì nhỉ, mà lại mang đến cho em sự ấm áp kỳ diệu mỗi lúc nghĩ về nó. Chứ không lành lạnh nhàn nhạt như câu trả lời của anh đâu.
Hình ảnh: theo blog Kitta
Em chẳng biết gì về ba em cả, thế nhưng em vẫn thường kêu mẹ khờ, em nói nếu em là mẹ thì em sẽ không lấy người như ba, vì ba em hiền lắm. Thế nhưng bạn trai em bây giờ lại có rất nhiều điểm giống ba em, mẹ em nói thế và em cũng cảm nhận được. Vậy là em khờ, khờ thật anh nhỉ! Em rất hay buột miệng trách ba trước mặt mẹ, em trách đủ thứ, nhưng em không nói bằng giọng buồn bã mà luôn nói bằng thái độ cay nghiệt, cả oán hờn nữa. Mẹ chỉ nói: "Thế mà ngày xưa ông ấy toàn định đưa mày đi theo"...
Chuyện dài lắm, em có bao giờ dám nói tuổi thơ của mình ngập tràn trong hạnh phúc đâu! Em ghét nhất là mỗi khi ở nhà một mình, nhìn lên ban thờ thấy hoang vắng, quạnh hiu và trống trải đến khủng khiếp, những lúc như thế em thấy mọi thứ đều bất công và cuộc đời mang một vị mặn chát, em ghét mặn.
Hà Nội dạo này toàn mưa vào buổi sáng, và có nhiều hơi lạnh nữa. Những cơn mưa lớn cứ rền rĩ dễ khiến lòng cảm thấy bất an. Không hiểu sao em lại muốn rời xa Hà Nội đến thế, lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến một nơi nào đó, dù em chỉ cần đi xa một tuần hay nửa tháng thôi. Em muốn về một miền quê thanh bình, nhưng em lại chẳng có bạn bè nào ở quê cả anh ạ. Mẹ em nói xưa ba em sinh ra ở một vùng ven biển (nay là TP Đà Đẵng), cát trải dài hết cả tầm mắt, trải dài qua những ước mơ tuổi trẻ và tình mẹ với ba, mà ước mơ ngày xưa chắc giản dị hơn bây giờ nhiều. Vậy mà ước mơ bé nhỏ đó cũng ngắn ngủi như thời gian hạnh phúc của ba mẹ vậy, ngắn như cái lần duy nhất mẹ được về nơi ba em sinh ra và ngắm miền cát trắng. Ba mất đi là hết, là tan biến như bong bóng xà phòng...
Em nhẹ dạ nên thích tin vào cổ tích, về một chân trời viễn xứ nào đó có ba. Thậm chí nhiều lần em còn tưởng tượng ra thật nhiều cảnh tượng đẹp nơi ba em sống nữa. Xong cứ càng lớn lại càng thấy niềm tin ấy mong manh hơn. Hồi nhỏ em thường thích ngắm mây, và tìm xem trên những đám mây ấy có hình bóng ba em ngồi trên đó không! Nhưng mỏi mắt hoài mà chẳng tìm thấy gì cả. Niềm tin em bấu víu vào cứ thế hư hao theo tháng năm. Để đến một ngày thấy cuộc sống của mình thật sự mỏi mệt, khi những tiếng thở dài cũng bắt đầu nhiều và sâu hơn, em biết rằng đó là lúc em bắt đầu thấy cay đắng...
Vậy đó bỗng dưng mà em trở nên như thế, như anh bảo là em có một tâm hồn sâu sắc, nhiều tình cảm và hay buồn. Thế nhưng không phải những nỗi buồn ấy xuất phát từ tình yêu đôi lứa như anh vẫn nghĩ. Có lần anh đoán lý do em buồn, nhớ không Bean, anh đã trả lời là không phải do công việc, không phải do gia đình, vậy chỉ có do tình yêu đôi lứa . Thế mà em đã gạt phăng đi nỗi đau về ba mình, đã quá lâu rồi nên mọi thứ cũng mờ nhạt đi, nhưng em vẫn lạ lắm, cứ như là con nhím xù lên mỗi khi có ai đó nhắc đến chuyện gia đình. Cứ như chính em là kẻ có tội. Entry anh viết về một cô bé hồn nhiên, em vẫn nghĩ là anh phác hoạ nhiều hình ảnh và độ sâu của lòng em vào đó. Thế nhưng em đọc mà thấy lòng hoang vắng, chẳng phải một cô bé có những chiều sóng lượn quanh, mà là một cô bé còn đang trong veo với một mối tình như gió thoảng. Em không nặng tình đến thế, sợ khổ như mẹ, mà em vẫn thích mẹ em đi bước nữa hơn. Nhưng mẹ em không muốn!...
Chuyện đời tư, chuyện của riêng em, chuyện đã đi qua lâu lắm rồi, cái nghĩa trang xa vắng có ba em nằm bây giờ em còn không biết đến, cũng không thể cài lên ngực mình bông cúc trắng trước ngày giỗ ba. Vậy mà bây giờ em lại lôi ra nói. Lẽ ra là em không nhạy cảm như thế, em thích mình có một trái tim nhiều thực tế, một tâm hồn hiện đại hơn là những bay bổng thế này. Em thấy mình ngớ ngẩn, thế nhưng những nỗi buồn thì lại rất thật, cứ như là chạm được vào nó vậy. Nỗi buồn ấy là máu thịt, là xuất phát từ chính những gì em đã đi qua chứ không đơn thuần giống như mấy câu chữ của các cô bé chỉ biết mỗi yêu như thời đại bây giờ.
Ấy thế mà em vẫn có một nụ cười trong veo và hồn nhiên Bean nhé, anh có để ý không, rất ít khi em để lại dấu tích của nỗi buồn trong những nụ cười dù lời nói vẫn còn vương vất gì đó khó gọi tên. Thế nên anh hãy mỉm cười thật tươi, ta là ai, là một con người hạnh phúc, sinh ra đã đầy đủ bố mẹ, cuộc sống không thiếu thốn gì, được nuôi ăn học nên người và có một sức khoẻ tốt nữa. Thế là đủ để anh đi kiếm tìm hạnh phúc đích thực rồi, buồn làm chi cho phí phạm những ngày đẹp trời anh nhỉ! Em mượn ý của một người: "Đời buồn như chén rượu nhạt"... nhưng chén rượu nào nhạt hơn thì chỉ có ai nếm thử mới biết. Quan trọng là cách thưởng thức rượu thôi!
Hình ảnh đại diện của Hà Lan Girl
Đọc Truyện Online - Theo blog Hà Lan Girl
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.