Mảnh đất chan chứa tình thương
2019-09-14 01:30
Tác giả: Hiền Nguyễn Thị Thu
blogradio.vn - Tôi dám cá một đều ai đi qua nơi này cũng ngoái lại nhìn, ai đặt chân xuống đây cũng muốn ở lại, ai sinh ra nơi này cũng biết yêu. Vâng, mảnh đất này là như vậy đấy.
***
Cuối tuần trời đầy nắng và mây, cơn gió lạnh thổi qua, những cành lá rập rờn theo. vài cánh hoa rơi lả tả xuống gốc cây, chợt như bước chân của nàng thiếu nữ qua nơi này, mặt đất như một thảm vải nhung trắng xóa che kín cả lối đi, mùa thu đã về. Tôi không nhớ đã đọc được những dòng thơ này ở đâu nhưng nó gợi nhắc lên điều gì đó mà tôi không thể diễn tả thành lời:
“ Về úp mặt lắng nghe dòng sông hát
Sông hiền từ uống cạn nước mắt rơi
Về cúi nhặt những tháng ngày thất lạc
Sông ôm người trọn một giấc nghỉ ngơi”
Tôi vẫn dừng chân tại quê hương, nhưng sao lạ kì vẫn tiếc hoài những tháng năm tuổi trẻ, phải chăng tôi đã già để nhìn thấy những hình ảnh huyền ảo này? Vì mải mê tìm kiếm gì ở Thế giới ngoài kia? Hay vì quá vô tâm mà không để ý? Tôi còn nhớ khoảng hơn 10 năm về trước ngay dưới những gốc cây này mình và đám trẻ bày đủ trò nghịch ngợm. Bóng cây dang tán lá như người mẹ che chở cho đám con thơ. Nhưng lúc đó dưới ánh mắt trẻ thơ thì những hình ảnh đẹp đẽ này quá đổi tự nhiên, tự nhiên đến mức không nhận ra là nó tồn tại, ấm áp, phải đi qua bao nhiêu mùa thay lá thì mới hiện hữu lên:
“Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Lá lả cành hoang nắng trở chiều”
Con đường vẫn vậy, vẫn uốn lượn dài hun hút, bỏ mặc mình tôi đứng trầm ngâm. Cảnh sắc vẫn vậy, có chăng sự thay đổi cũng ít nhận ra, vì bao lâu nay không để ý nên không nhận ra hay thực sự là không thay đổi? tôi cũng không biết rõ nữa. Vẫn thấy rất đẹp, đẹp như thủa còn dầm mưa nhảy múa, đẹp như cái ánh nắng chen qua bước chân nhảy qua dây của lũ trẻ, đẹp như kiểu mấy viên bi xoay vòng vòng lấp lánh. Thôi, đuổi làm gì những ngày xưa đã cũ dòng sông tuổi thơ bàng bạc trôi. Tôi thả vào đấy những con thuyền yêu thương, chị thả vào đấy những lá vàng u buồn nơi đáy mắt.
Đôi khi tình yêu vẫn hay lạc đường như vậy, họ lạc nhau rồi tìm thấy nhau, tìm thấy rồi lại lạc nhau ta cứ rong ruổi trên con đường tình yêu đôi lúc như vô định của mình, và rất lâu họ mới nhận ra mình cần phải làm gì? Vâng, cũng có khi tình yêu đến gõ cửa rồi cũng nghĩ là chàng trai gửi bưu phẩm. Như nơi này vẫn vậy, nó luôn ở đây, nhưng mãi sau này tôi mới nhận ra tình yêu của nó, nó đã gõ cửa nhà từ lâu lắm rồi nhưng tôi vẫn nghiễm nhiên mơ hồ là cơn gió mơn man. Lúc tôi nhận ra cũng là lúc nơi này có rất nhiều tình yêu vây kín, tôi không thể ích kỉ giữ nó cho riêng mình:
“Có những trái tim không biết khóc bao giờ.
Có những nổi đau khiến con người hạnh phúc
Có những nổi nhớ vượt qua thời gian in sâu trong vô cực.
Có những tình yêu khi ra đời đã hóa thành biển khơi”
Tôi dám cá một đều ai đi qua nơi này cũng ngoái lại nhìn, ai đặt chân xuống đây cũng muốn ở lại, ai sinh ra nơi này cũng biết yêu. Vâng, mảnh đất này là như vậy đấy. Sáng sớm sẽ thấy sương, mặt trời lên sẽ thấy mây và gió, chiều tà sẽ thấy chim chóc bay rợp trời, đêm xuống sẽ thấy vũ trụ đầy sao còn nhiều thứ khác nếu như bạn không đặt chân đến. Dám chắc rằng bạn sẽ nao lòng, bạn sẽ trở thành vị khách lãng tử hoặc còn hơn thế nữa.
Mặt đất bây giờ như chiếc giường êm trải lớp ga trắng xóa, những cành cây đung đưa nô đùa với nhau, những đám mây chạy đua marathon trên bầu trời cao vút, những bông xuyến chi vẫn đung đưa theo chiều gió gọi, hóa thành một dải rộng dài miên man, tít tắp đến tận chân trời, tưởng như chẳng bao giờ tàn lụi.
© Nguyễn Thị Thu Hiền – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đi để trở về
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.