Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mầm xanh

2012-12-10 17:31

Tác giả:


Bình chọn bài viết bằng cách nhấn vào nút Chia sẻ (share) lại nội dung thông tin dẫn lại bài viết này tại FanPage của Blog Việt

Bài dự thi Cuộc thi viết - Tiếng trống trường giục vội vã. Lũ học trò nhỏ  nhanh chóng nộp bài vẽ lên bàn. Mi-sen ( cô học trò cưng của tôi) cầm một tờ giấy mang lên.

Sao Mi-sen không vẽ màu?

Thưa cô giáo,đây là của bạn ấy!- Mi-sen chỉ tay ra phía cửa sổ.


Tôi nhìn thấy một cô bé chừng khoảng 13 tuổi. Cô bé cúi đầu bẽn lẽn. Tôi nhận ra một khuôn mặt khá quen thuộc. Hình như cô bé hay đứng ở cửa sổ xem các bạn học. Tôi ghi điểm A+ và cầm theo hộp màu vẽ đưa cho em.

Em có thích học vẽ không?

Đôi mắt cô bé rưng rưng, chắc có lẽ em xúc động vì món quà tôi dành cho em.

Mi-sen ra dấu hiệu và cô bé khẽ gật đầu. Như sợ cô giáo không hiểu Mi-sen giải thích:

Bạn H’Len không biết nói đâu cô giáo.



Tôi nhìn kỹ cô bé có thân hình gầy gò. Thì ra H’Len là một em bé khuyết tật. Có lẽ hiểu được cái ý nghĩ của tôi H’Len cúi  đầu lặng lẽ bước đi trên đôi chân khập khiểng của mình. Tôi cảm thấy chạnh lòng bởi cô bé tật nguyền ham học hỏi ấy. Tôi hỏi Mi-sen:

Nhà H’len ở đâu?

Gần nhà em .

Ra về Mi-sen đưa tôi qua một con rẫy, dẫn tối đến một ngôi nhà tình thương nhỏ xíu đã cũ kỹ. Mi-sen vào nhà và nói bằng tiếng địa phương. Tôi nhìn thấy tấm huy chương treo trên tường , thì ra bố của H’Len là cựu chiến binh. H’Len đang chăm sóc cho người cha ốm liệt giường. Chiến tranh đã cướp đi của ông đôi chân và gieo vào người ông một mầm bệnh quái ác. Giờ đây H’len cũng đang gánh chịu nỗi đau ấy .Tôi ngỏ ý muốn xin gia đình H’len cho em theo tôi học chữ. Bố H’Len có vẻ e ngại nhưng vì thương con, thương khát khao được đi học của một đứa trẻ như một mầm xanh chưa kịp lớn lên đã sắp lụi tàn, ông đã đồng ý cho H’Len đến phòng tập thể của tôi để học viết.

Những ngày cô trò bên nhau có nhiều niềm vui, kỉ niệm đẹp nhưng cũng thật vất vả. Làm quen với học sinh đồng bào đã khó, nói chuyện với một em bé câm bằng ngôn ngữ của bàn tay lại càng khó hơn nữa. Cũng may nhờ có Mi-sen mà tôi đã hiểu H’Len hơn. Cô bé rất chăm chỉ dù biết học các con chữ không phải dễ dàng gì. Những đêm ngồi nhìn đôi bàn tay run run của H’Len cố gắng nắn nót những con chữ xiêu quẹo của mình, đôi hàng mi của em rơm rớm nước mắt làm tôi không thể kìm lòng. Phải khó khăn lắm em mới viết được những chữ cái tưởng chừng như đơn giản bằng nét cong, nét móc ấy...Đôi bàn tay yếu đuối nhưng vẫn cố gắng vật vã với bệnh tật để viết lên những nỗi khát khao, lòng hiếu học của mình, để vẽ lên những bức tranh tươi đẹp về ước mơ được sống, được cắp sách đến trường như các bạn. Nhìn những nét bút ngây thơ của em chợt chạnh lòng.

Tại sao chiến tranh lại tàn nhẫn đến vậy, tại sao những mầm xanh tương lai của đất nước phải nếm chịu nỗi đau dày vò của quá khứ để lại như thế. Một cô bé có đôi bàn tay run run ấy, đôi chân khập khiểng yếu ớt ấy lại có những bức vẽ đẹp đầy nghị lực đến phi thường. Đó là điều mà tôi không thể tin nỗi. Em vẽ về em, về gia đình , về những nỗi đau quằn quại của căn bệnh quái ác mang tên gọi “Chất độc điôxin” về những khát khao mà dù biết mình có ước mơ đến thế nào nó cũng không thể xảy ra. Nhưng em vẫn hi vọng, vẫn khát khao những điều mình không thể nói, bằng những nét vẽ mà thôi. Hằng ngày tôi vẫn thấy H’Len hay theo tôi đứng ngoài cửa lớp. Mặc dù không nghe được những gì tôi nói nhưng H’Len luôn chăm chú nhìn tôi hướng dẫn các bạn của mình từng nét vẽ. Bằng nghị lực và sự đam mê của mình, bằng khát khao được sống, bằng chính nỗi đau và sự mạnh mẽ của một cô bé bệnh tật yếu ớt em đã vẽ nên những bức tranh có thể mang tham sự triễn lãm tranh như những em thiếu nhi khác - Đó là điều mà tôi luôn mong đợi ở H’Len.



Sáng nay không thấy H’Len đến trường. Giờ ra chơi tôi đi tìm cô bé thì thấy em đang nằm quằn quại sau một gốc cây ở sân trường. Tôi hốt hoảng: Em sao vậy H’Len?

Một thân hình bé nhỏ cố gồng mình lên chống chọi với căn bệnh tái phát, đôi mắt ướt đẵm hai hàng lệ, toàn thân em co giật, bọt mép sùi ra. Tôi vội ôm H’Len vào trạm y tế.  Càng ngày căn bệnh quái ác này càng hành hạ em nhiều hơn, vậy mà tôi đã quá vô tâm khi trước mặt tôi lúc nào em cũng cố gắng tỏ ra là mình rất khỏe. Tôi cứ nghĩ rằng em sẽ không sao...đâu biết rằng em đang cố giấu tôi điều đó, rằng em cũng sắp rời xa tôi.

Khi tỉnh dậy H’Len ôm trầm lấy tôi, hốt hoảng. Cô bé ra dấu  kể cho tôi một giấc mơ em vừa trải qua, em sợ không còn được gặp tôi nữa. Đôi mắt ngây thơ nhưng chứa chan tình cảm, khát khao sống mạnh liệt của cô bé 13 tuổi ấy như thiêu đốt trái tim tôi. Tôi ôm H’Len thật chặt, những giọt nước mắt của em cứ rơi mãi ướt đẫm vai áo dài, rơi mãi, rơi mãi...

Tan học, tôi đưa H’Len về nhà, sửng sốt khi hay tin cha của H’Len  vừa mới qua đời. Có lẽ cô bé đã biết trước được điều gì sắp xảy ra với mình. Điều đó thật bất công với một cô bé chỉ mới 13 tuổi, còn có bao khát khao, ước mơ của mình. Em đâu ước mong điều gì to tát chứ, chỉ muốn là một đứa con khỏe mạnh để có thể chăm sóc bố mình, chỉ muốn là cô học trò nhỏ ngày ngày theo tôi học vẽ...Mong sao khoảng thời gian ngắn ngủi của cô bé sẽ có nhiều niềm vui hơn. Giá như tôi có thể làm được điều gì đó để bù đắp nỗi đau cho em.

Sau 2 tháng hè quay lại trường, tôi muốn dành cho H’len một niềm vui bất ngờ. Nhưng khi bước đến nhà em, tôi chết lặng khi nhìn thấy ngôi nhà yên tĩnh nghi ngút khói hương...

Mẹ H’Len sụt sùi:

Con bé H’Len cứ mong cô giáo mãi.

Nói rồi bà đưa cho tôi một bức tranh. Hai dòng nước mắt của tôi rơi nhòe đi màu đỏ thắm trên bức chân dung em vẽ một cô giáo có mái tóc ngắn ngang vai,với cặp kính cận xinh xắn, bên dưới là một dòng chứ nắn nót: “ Mãi nhớ cô giáo dạy vẽ”. Vậy là cô đã mang niềm vui đến muộn rồi.  Tôi đặt tấm bằng khen đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh dành cho thiếu nhi lên bàn thờ em. Xin lỗi em vì cô đã không thể ở bên em, che chở cho em những phút giây cuối cùng. Hãy mãi tươi cười như những ngày em cùng cô học những con chữ, vẽ những bức tranh H’Len nhé!
  • Gửi từ Văn Thị Tây Nguyên
Để những câu chuyện tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

 
Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top