Luôn có người đợi ta nơi cuối con đường
2014-11-11 01:00
Tác giả:
Buổi trưa cuối tuần, ngồi trong căn phòng rộng lớn còn hăng hắc mùi sơn, dự định sẽ làm cái gì đó tươi mới nhưng mình thì cứ chần chừ mãi. Những lần dịch chuyển mang lại cho bạn nhiều thứ, nhưng đi một mình và ở một mình thì buồn biết bao. Nhà nằm trong ngõ nhưng ồn ào, sáng sớm đã huyên náo tiếng xe cộ, tiếng rao bánh mì hay ngô luộc thơm nức mũi. Ngôi nhà có nhiều cửa sổ, lúc nào cũng loang loáng ánh sáng, đôi khi khiến đầu óc váng vất. Từ ban công ngóng vọng xuống dưới, lúc nào cũng thấy an bình được.
Sớm nay qua phố, thấy gánh hoa dập dìu, gió thì cứ thổi miết. Lòng trĩu thêm một ít, về nhà quyết tâm treo cái status vu vơ:
“Anh ngủ thêm đi anh
Em phải dậy lấy chồng
Mùa thu vừa rụng lá
Lòng em đã sang đông…”
(Nồng Nàn Phố)
Cảm thấy xót xa vô chừng. Sài Gòn đón anh vào những ngày đầu hạ, khi loa kèn nở trắng phố phường Hà Nội. Mình vẫn hay cắm một bình hoa lớn, chụp ảnh và đặt caption thật yêu rồi gửi cho anh. Nhưng yêu thương chộn rộn ấy đã đi qua rất nhanh như mưa chiều Sài Gòn. Những hoan lạc với mình không còn nhiều nữa, thay vào đó là ngụp lặn trong mớ cảm xúc nhớ thương. Suốt một thời gian dài, mình loay hoay với vết xước nơi lồng ngực trái, đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần rằng: “Cảm giác hết yêu thật ra đáng sợ đến mức nào?”
Hôm qua, inbox cho anh bảo: “Sài Gòn! Nhớ em không?”. Sao mà thiết tha đến thế? Hà Nội đã vào thu, lá vàng thích lả lơi bay lượn, mình thì nhớ anh vô cùng. Thành phố chật hẹp không chứa nổi một con người, bàn tay nhỏ bé không giữ nổi một trái tim khi quyết tâm rẽ lối. Phải làm sao với cảm xúc của chính mình khi mỗi góc phố là chất chứa bao kỉ niệm? Nghe một bài hát cũng nhớ người ta từng áp tay lên má mình, dịu dàng vuốt cả những sợi tóc bay bay. Cảm giác buông bỏ đau lòng đến vô cùng.
Có những buổi sáng thức dậy thấy quanh mình không còn một ai, mọi thứ lạc lõng và mờ nhạt. Mình không biết phải bắt đầu một ngày ra sao và kết thúc một ngày như thế nào cho trọn vẹn. Thì ra, tất cả những gì mình cần là có một người song hành trong mỗi nhịp thở của cuộc sống. Yêu hay thương thì nhất định phải ở bên cạnh nhau, còn không, hãy để họ ra đi. Vậy nên, mình rời căn gác hai mươi mét vuông ngập tràn kỉ niệm đến ngôi nhà trong con hẻm này. Sáng sớm sẽ mặc váy hoa băng qua đường mua cho bằng được một bọc xôi gói trong lá sen thơm nức mùi hành khô. Sẽ ngồi ở quán trà đá dưới nhà, nghe chuyện thường nhật bình dị. Thỉnh thoảng lên nhà sách lựa một cuốn tản văn dễ chịu, rồi vào quán quen đọc ngấu nghiến cho bằng hết và khi ngước mắt lên đã thấy ráo hoảnh.
Hóa ra, việc quên hay nhớ một người đều do bản thân mình mà lựa chọn. Chẳng ai có thể nhớ mãi dáng hình nhưng lại không thể hoàn toàn quên đi. Thế nên, hãy cứ bình tâm mà sống vì mọi thứ đều sẽ an nhiên. Đó không phải là an ủi, mà là đời này kiếp này sẽ luôn có một người đứng chờ bạn ở cuối con đường. Dẫu đời chông chênh hư thực hay mất mát lẫn đắng cay thì hãy tin mình sẽ được bù đắp bởi bàn tay khác, chỉ là chúng ta có đủ kiên tâm để đón chờ hay không mà thôi.
Mong đời bình yên cho mỗi trái tim khoác lên mình hai chữ hạnh phúc, nhưng qua đớn đau, ta mới biết mình đẹp đẽ và bao dung đến nhường nào. Yêu thương ấy mà chỉ cần học cách thứ tha là đủ. Nếu cô đơn quá thì trốn vào túi ngủ và mơ những giấc mơ của riêng mình, bằng không hãy thử làm công việc mà bạn yêu thích. Một mầm cây mới, bạn đã thử trồng chưa?
- Vy Sam
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.
Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lũ trẻ của rừng núi
Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.
Rồi một ngày...
Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...
Điểm danh 4 con giáp nữ thông minh bẩm sinh sẽ thành công trong 2 năm tới: Tay trái cầm vàng rủng rỉnh, tay phải cầm bạc sung túc
Phụ nữ thuộc con giáp này có lý do để giàu có trong 2 năm tới.
Lời hứa tháng mười (Phần 5)
Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!
Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng
Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.
Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn
Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.
Một mình trong đêm
Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.
Viết cho em
Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai
Ngày bố đi
Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.