Truyện Online - Phải rồi, em sẽ là cô dâu đẹp nhất, mạnh mẽ nhất trong bộ váy trắng cho dù đó là trên chiếc xe lăn chứ không phải bất cứ đôi giày cao gót nào. Nhất định tôi sẽ về khi em cưới… Và em biết đấy, tôi đã hiểu những lấn cấn trong tôi là gì.. yêu lưng chừng…
***
Cơn mưa đầu mùa khiến Sài Gòn rùng mình trong hơi nước. Mưa vừa rớt xuống chưa kịp thấm vào cái nóng hanh khô thì đã bay vụt trở lại. Không khí nóng hầm hập, nghẹt thở như trêu ngươi cả cái thành phố đông đúc. Giờ này mà ngồi trong quán café máy lạnh chắc cũng còn cảm thấy bực dọc chạy trong người chứ đừng nói là ngồi ở đây- một nơi chắc chắn là chẳng một ai muốn đến. Mùi bụi đất bốc lên, mùi người, mùi thuốc, mùi cồn. Bệnh viện. Mùi bệnh viện.
Ngày thứ nhất trong kỳ nghỉ của tôi qua đi trong chờ đợi và chen chúc. Tôi xếp hàng, mồ hôi vã vội vì nóng nực. Mua được sổ khám bệnh, lấy được số thứ tự, chờ tới lượt. Tôi vốn chẳng kiên nhẫn đến thế nếu người ngồi kia không phải là em. Nhìn dáng vẻ em mệt mỏi, thỉnh thoảng lại ngóng về phía đám đông đang chờ đợi thấy tôi em lại mỉm cười, một cái cười gượng gạo, ngại ngùng. Hoặc cũng có khi là cái cười biết ơn, cảm mến nhưng không may là nó lại bị sự mệt mỏi và ngại ngùng che lấp mất. Em buồn. Thằng bạn thân tôi buồn. Tôi cũng buồn.
-My với anh Lân yêu nhau, anh Phan ạ!
Em nói với tôi qua điện thoại. Tôi nhớ đó là kỳ nghỉ tết năm nhất đại học của chúng tôi. Ừ phải, chúng tôi. Ngày ấy tôi- em- Lân cùng chơi chung một nhóm bạn trên lớp đại học, rồi ba chúng tôi chơi thân nhau. Từ những đứa sinh viên năm nhất cho tới tận bây giờ- khi cả ba đã ra trường và mỗi đứa một công việc. Tôi còn nhớ nguyên cái cảm giác lúc em thông báo. Một cảm giác trống rỗng… như thể tôi vừa bị lấy đi một điều gì quen thuộc mà lâu rồi mới lại cảm thấy. Tôi buồn nhưng không lâu. Chắc tại vì ngày ấy, với em tôi thương thì đúng rồi nhưng yêu hẳn là chưa tới. Cho đến bây giờ cảm xúc ấy vẫn còn, tôi đối với em giống như một thằng anh trai bao bọc, che chở cho đứa em gái. Nhưng đôi khi, à không, phải nói là nhiều khi có lẽ vì cảm giác em mang đến cho tôi, về một mối tình đầu câm lặng. Em ngây ngô, nhất là đôi mắt biết làm người khác vui, cả cái tên em nữa.. dường như người nào đó luôn hiện lên bên trong con người em. Tôi nhớ da diết.
Đương nhiên kể từ cuộc gọi đó tôi bất đắc dĩ trở thành nhân chứng sống trong chuyện tình yêu của em và thằng bạn thân, thành ra tôi vui buồn, khóc cười cùng mớ cảm xúc, giận hờn, ghen tuông vu vơ của tình yêu hai đứa trong khi chuyện tình cảm của mình thì chẳng đi đến đâu. Có lẽ vì tình cảm còn lưng chừng, xanh ương chưa chín tới nên một vài người đến với tôi, vẽ một vài nét nghuệch ngoạc vào tấm cảm xúc rồi lại đi ra. Tôi chẳng níu kéo hoặc cũng chẳng muốn níu kéo. Tôi cứ dửng dưng nghĩ gặp là do đủ duyên, yêu do đủ nợ. Cưới nhau là đủ cả duyên lẫn nợ. Vậy nên tôi cũng thản nhiên kết luận cho những cuộc tình đi qua “hẳn là vì ta chưa đủ cả hai nên xa nhau”. Cũng may, những người từng đi qua tôi sau đó lại trở thành bạn của tôi. Gặp lại nhau vẫn chào vẫn cười, cũng có khi café, cũng tỉ tê đủ chuyện yêu đương hiện tại. Thằng bạn thân và em lấy làm lạ về những mối quan hệ ấy của tôi. Hai người họ bảo tôi hời hợt và vô tư hết sức. Tôi tưng tửng bảo “cũng yêu đương thành thật lắm đấy chứ, nhưng chắc còn có gì lấn cấn ở đâu đó nên chưa hết lòng đến cùng với ai cho đặng”. Em thì lắc đầu cười cười. Thằng bạn thân bảo chắc còn lấn cấn người dưng. Tôi giật thót, người dưng thật sao. Tôi thầm ghét nó, một mình My làm tôi nhớ đến người dưng đó có lẽ đã thừa lắm rồi, giờ lại đến nó. À phải rồi, cái người dưng đó và My có những điều giống nhau đến lạ, dáng vẻ và tâm tính có đôi phần. Có lẽ vì thế mà tôi vẫn thương em lắm, nhưng lại chẳng phải yêu.
Vy là mối tình đầu câm lặng của tôi, đã phải mất rất lâu tôi mới có thể xua bóng dáng Vy vào một ngách quên để yêu những người sau. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nổi mình, tôi gặp lại những người cũ để chuyện phiếm, hỏi han. Chỉ đơn giản là gặp để tôi không phải hẹn hò với cô đơn. Nhưng với Vy thì khác, khác lắm. Khác đến độ tôi cũng phải giật mình. Trong những người ấy, duy chỉ có Vy là người tôi muốn gặp lại, chào, cười, muốn nhiều hơn một buổi café hay tỉ tê..có thể là nắm tay, ôm hoặc hôn chẳng hạn. Cũng thật lạ là những khi cuộc sống tôi tĩnh lặng, tôi lại hay nghĩ về em- mối tình đầu tôi câm lặng.
Tiếng cô y tá trong loa gọi đúng tên My đã lôi tôi lại với thực tại. Đến chiều tối chúng tôi hoàn tất khám bệnh. Từ trong phòng khám bước ra, em mỉm cười tỏ vẻ không sao:
-Thấy phiền anh ghê.
-Cũng hơi phiền thật- tôi đáp- phiền muộn vì thấy em mệt mỏi như thế này.
-Anh vẫn hay làm người khác giật mình ở vế sau nhỉ- em cười thật tươi nhưng giọng trùng xuống- Đáng lẽ Lân phải ở đây giờ này mới phải. Anh vừa mới được kỳ nghỉ mà nhờ anh thế này ngại anh quá.
-Thì sau này anh già cả, cô với nó chỉ cần lo cho anh ngày ba bữa thịnh soạn, tối ngủ nệm êm thì không cần ngại anh. Rồi mà có điều kiện thì một năm cho anh vi vu Âu Á đôi ba lần là anh chẳng còn mong gì hơn hề hề.
-Thế thì thua anh rồi. Gặp anh chẳng sao buồn cho được. À mà anh nghỉ lâu không?
-Hơn tuần- tôi đáp gọn đến nỗi chỏng chơ, có lẽ vì mải để ý dáng người vừa di chuyển qua. Tự nhiên tôi cứ nhìn theo cảm tính, thấy tôi lơ đãng ra khỏi câu chuyện, My huơ huơ tay trước mặt tôi:
-Này anh! Nhìn cô nào mà chăm chú thế?
-Cô nào đâu.
Tôi cứ như người trên trời rớt xuống. Lắc lắc đầu, tôi cảm thấy mệt mỏi như sắp phát sốt đến nơi. Có lẽ cái không khí bệnh viện nó khiến tôi như vậy. Tôi xách giúp My cái giỏ rồi cùng em ra nhà đậu xe. Trên đường về tôi hỏi tình trạng bệnh em sao, em bảo mấy bữa sau phải tái khám và lấy kết quả xét nghiệm. À thế ra tôi vẫn bị hộ tống em tới bệnh viện. Tôi ghét bệnh viện và sợ em phải vào trong đó. Tôi sợ cái không khí đó làm em thêm mỏi mệt. Em nhỏ bé và mỏng manh, quen thuộc nên tôi muốn che chở bảo vệ em. Chúng tôi rất thân, đôi khi tôi nhận ra sự quan tâm của mình vượt qua mức của một người bạn được quyền thể hiện. Có lúc tôi nghi ngờ mình. Tôi sửng sốt. Đôi lần nói chuyện với Lân tôi hỏi:
-Cứ giao người yêu nhờ tao quan tâm như thế không sợ có ngày tao bắt cóc luôn tình yêu của mày à?
-Sợ đã không giao. Đã giao thì không sợ bạn thân ạ!Mày có gan không? Người dưng mày đã quên chưa?
Nó đáp tỉnh queo. À ra thế, nó vẫn luôn tin tưởng tôi như thế. Nó làm tôi ngượng nghịu với chính mình. Câu nói chẳng hiểu cố ý hay vô ý lại làm tôi nhớ tới Vy. Người suốt những năm tháng qua tôi vẫn gọi là người dưng. Vẫn lại chỉ có em để lại trong tôi tiếc nuối và rồi cũng chỉ em mới làm tôi nhớ mỗi khi cuộc sống của tôi trùng lại giữa những chân thành và suy tính. Chắc tại vì tình cảm tôi dành cho em ngây ngô và vụng dại quá. Đến nỗi chẳng nói thành lời lấy một lần.
Những ngày tiếp theo trong kỳ nghỉ của tôi được chào đón bằng tin My nhập viện. Tôi không nghĩ kết quả xét nghiệm lại tệ đến mức có thể kéo em vào được bệnh viện nhanh như vậy. Nhìn em bên những thứ thuốc không khỏi làm tôi xót xa. Mặc kệ em ngăn cản, tôi quyết gọi ngay cho Lân bắt nó về chăm sóc em. Không phải vì tôi không chăm sóc nổi cho em, chỉ vì tôi muốn ai thì hãy làm đúng và làm tròn vị trí của mình. Tôi thương em, em là bạn thân của tôi. Còn Lân yêu em, em là người yêu của Lân. Chăm sóc thì như nhau nhưng cảm giác cảm nhận được thì lại một trời một vực. Rồi Lân về ngay ngày hôm sau, việc này đồng nghĩa với việc tôi tha hồ thảnh thơi mà dạo phố xá và nhớ những kỷ niệm đã cũ. Vy lại bất giác xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Tự hỏi ngày ấy- bây giờ em có khác nhiều không?
Ngày ấy nhà chúng tôi cùng nằm trong một khu phố nhỏ, ba đứa lại học cùng trường từ cấp I cho tới cấp III. Nhưng thật lạ là dù chừng đó năm học cùng trường cùng khối nhưng chưa bao giờ tôi học chung lớp với Vy. Đến khi lên cấp III vẫn chỉ có Lân học chung lớp với em. Chúng tôi bắt đầu đi học chung từ những năm cấp II, ngày ấy hai thằng tôi thường bắt em ôm giùm quả bóng đá và em phải giữ nó cho đến cuối buổi học để hai thằng tôi tha hồ quậy phá mà không phải lo mất bóng. Cuối buổi thì em phải ngồi trông cặp cho chúng tôi đá bóng xong rồi cùng về. Lên cấp III tôi và thằng Lân xách cặp giùm em nhưng nhiệm vụ của em vẫn không thay đổi là mấy. Rằng em- giờ đã là nữ sinh- trong bộ áo dài trắng vẫn phải ôm quả bóng. Nhìn dáng vẻ đó rất ngộ. Đôi lúc em quạu mặt với hai thằng bạn thân “thế này thì làm sao ai dám yêu tôi”. Tôi với Lân cười nham nhở “sợ gì, già mà vẫn chưa ai cưới thì một trong hai anh đây sẽ hi sinh để lấy cô”. Vy “xí” một tiếng thật dài “này thì già, này thì lấy hả” em nhéo được tai hai thằng tôi một cách hả hê. Rồi tôi chẳng hiểu mình thích Vy từ bao giờ, chỉ biết nếu không đi học chung hay nhìn thấy Vy được một tên nào đấy tặng mấy cây kẹo mút là tôi cảm thấy khó chịu lắm. Năm lớp mười hai tôi nói với Lân rằng tôi quyết định tỏ tình với Vy, nó ủng hộ và hứa làm quân sư quạt mo cho tôi. Noel năm ấy ba chúng tôi hẹn gặp nhau ở cạnh nhà thờ nhỏ. Theo kế hoạch tỏ tình tôi đã chuẩn bị một món quà giáng sinh và một tấm thiệp đặc biệt. Tôi đưa cho thằng bạn thân đọc, nó búng tay cái tách cười nham nhở. Nó bảo vụ này chắc chắn thành vì nó thấy Vy cũng có vẻ thích tôi. Tôi tràn trề hi vọng. Như Noel mọi năm hai thằng tôi thống nhất đợi khi đưa Vy về tới nhà mới tặng quà, nhất là tấm thiệp tỏ tình của tôi nữa, phải để sau nhất. Lân vẽ ra cho tôi như mấy cái cảnh sến sẩm trong phim Hàn. Nhưng rồi cuộc vui không trọn. Tối đó Vy tặng hai đứa tôi một món quà giáng sinh bất ngờ, Vy nói vài ngày tới sẽ chuyển ra Bắc ở cùng ba. Tôi và Lân sửng sốt, rồi hụt hẫng. Một nỗi buồn mà hình như đứa nào cũng muốn giấu.
Lúc cánh cổng nhà Vy khép lại, Lân quay sang tôi cười nhưng nụ cười đó tắt ngúm ngay khi nó thấy tấm thiệp vẫn còn nằm trong tay tôi, nhúm nhó. Nó đấm vào lưng tôi một cái đau điếng, giá như bình thường thì tôi đã cho nó đo đất rồi nhưng lúc này thì không. Ngay cả sức đưa tấm thiệp ra trước mặt Vy mà tôi còn chẳng đủ nói chi đến đánhvới đấm. Nó chửi tôi ngu, nhát gan, thỏ đế, khùng. Nó cố giật cho được cái tấm thiệp của tôi để đưa cho Vy nhưng không thành. Tôi đẩy nó ra, lặng lẽ đi về phía cuối phố- nơi nhà tôi đối diện nhà nó- hai đứa chẳng nói lời nào nữa. Sau tối đó vài ngày Vy chuyển đi. Hôm chia tay Vy khóc nức nở, tôi đứng gần cạnh nhận ôm giùm hành lý, việc dỗ dành tôi để cho thằng Lân. Tôi im lặng, vì tôi sợ mình yếu đuối.Thời gian khoái chơi trò đuổi bắt lắm thì phải. Cứ chập chờn, có lúc tưởng là rõ ràng lắm rồi nhưng rồi lại chợt vụt đâu mất. Thi tốt nghiệp, rồi đại học, rồi lại tốt nghiệp đại học. Những cảm xúc ban đầu tưởng như đã trôi qua hết giống như cơn mưa đầu mùa, nhưng không hẳn thế.Chút ký ức còn đọng lại hệt như cầu vồng sau mưa. Đẹp và xa vời vợi. Đã ai với tới được chân cầu vồng bao giờ, chỉ có thể để ngắm thôi mà không hề chạm được tới. Tình đầu của tôi cũng thế.
Từ khi Lân về chăm sóc My tôi bắt đầu thảnh thơi lang thang phố xá, tìm lại những ngóc ngách ngày xưa từng là của ba đứa: Tôi- Vy- Lân và rồi lại của Tôi- My- Lân. Có chỗ thì vẫn thân quen lắm, có chỗ lại xa lạ đến ngỡ ngàng. Tôi cũng trở lại góc phố cũ có nhà tôi ngày xưa, không có thay đổi gì nhiều. Ngước lên căn nhà cũ của Vy tôi thấy cửa sổ lầu ba mở toang, những con hạc giấy xanh đỏ đung đưa thành chuỗi dài theo từng cơn gió. Có chút gì đó quen thuộc.
Những ngày cuối của kỳ nghỉ tôi tranh thủ vào bệnh viện với Lân và My, đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện cho đỡ không khí tù túng, ngột ngạt. My kể em mới quen một cô gái đang điều trị ung thư giai đoạn cuối, chiều nào cô cũng ngồi ở khuôn viên gấp hạc và chờ một người. Ánh mắt Lân chẳng hiểu sao lại nhìn chúng tôi- hoặc chỉ nhìn tôi lại có vẻ bần thần đến thế. Em dẫn câu chuyện một hồi, rồi chỉ tay về phía người ngồi trên chiếc xe lăn đằng xa. My dúi vào tay tôi cái bọc màu mè nhờ tôi đem tới đưa cho cô gái. Tôi thắc mắc bên trong có gì mà em không nhờ Lân đưa tới giùm mà nhờ tôi. Em cười ẩn ý rồi bắt Lân đưa về phòng. Tôi mở cái bọc ra, bên trong chỉ là những tập giấy nhỏ đủ màu sắc dùng để gấp hạc, có cả một vài con đã gấp sẵn.
Sau những ngỡ ngàng tôi chợt thấy xót xa, người ngồi trước mặt tôi, trên xe lăn, cái mũ len chụp kín giữa cái nhiệt độ 38 độ hơn còn chưa kịp nguội. Em- Vy sửng sốt. Xanh xao. Tôi hoang mang.
…Định mệnh.
…Số phận.
Xót xa…
Chúng tôi nhận ra nhau. Vài giây xa lạ em bỗng lại về bên tôi như ngày xưa, lí lắc và nói nhiều. Em hỏi tôi thời gian qua thế nào. Em vô tư buông vài câu tếu táo về dáng vẻ gầy gò của em và sự già dặn nơi tôi. Tôi ngượng nghịu hòa nỗi sung sướng, hoang mang. Tôi bật cười. Em cũng cười. Tôi xót xa. Ánh mắt em dịu xuống. Trong một cuộc trò chuyện ngắn chúng tôi tìm vừa đủ thông tin về nhau. Em biết cuộc sống hiện tại của tôi. Tôi cũng được biết em sau vài năm chuyển ra Bắc cũng trở lại thành phố đôi lần nhưng không gặp được tôi và Lân. Bây giờ em và mẹ lại trở về ngôi nhà cũ để tiện cho việc chữa bệnh và nghỉ ngơi của em. Phố cũ giờ chỉ còn nhà em và nhà Lân, tôi đã chuyển sang thành phố khác sinh sống và làm việc được ngót hai năm. Đang huyên thuyên vài câu chuyện thì em bỗng ngẩng đầu lên, tay cầm con hạc vẫy vẫy ra hiệu phía này. Em giới thiệu đó là người yêu em, tôi thấy mình trống rỗng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để đưa ra một cái bắt tay chào hỏi.
-Này anh, Phan mà em hay kể với anh đây này.- Em láu lỉnh nhìn về phía tôi, anh bạn cười toe:
-Người yêu cũ của Vy đây hả? Trùng hợp quá!- Anh bạn vỗ vỗ nhẹ vai tôi cười tít mắt.
-Nào đã kịp tỏ tình đâu mà cũ- tôi cười- Cô ấy chạy nhanh quá tôi đuổi không kịp.
Cả ba chúng tôi cười nói mà quên mất trời đang tối hơn. Tôi cùng em và anh chàng người yêu đưa em về phòng bệnh. Khi về em nói muốn gặp lại tôi. Tôi cười “chắc chắn rồi”.
Kỳ nghỉ của tôi kết thúc, tôi đến bệnh viện chào hai người bạn thân và chào em. Sau hôm gặp lại Vy tôi đã biết chắc chắn rằng My và Lân đã sớm biết đó là Vy, hai người họ cố tình đặt tôi trong một sự tình cờ có sắp đặt. Vy ghi số điện thoại của em và của anh bạn nọ lên một con hạc đưa cho tôi “Vy và anh K sắp làm đám cưới Phan phảiđến dự nhé, vé đặc biệt cho ông đấy ông bạn thân ạ”. Đúng như Lân nói, có lẽ tôi đã sống ở cái mức lưng chừng lâu quá rồi nên cứ cố chấp lưng chừng mãi mà không chịu hiểu ra rằng người ta không có quyền hối tiếc khi người ta không làm. Tôi đã không dám nói yêu Vy chỉ vì cô ấy sắp phải chuyển đi nơi khác thì tất nhiên tôi cũng không có cái đặc quyền hối tiếc khi cô ấy thuộc về người khác. Điện thoại báo có tin nhắn “Hạnh phúc đôi khi ngắn lắm, thế nên đừng đánh mất khoảnh khắc nào nữa nhé- Từ bạn thân”.
Phải rồi, em sẽ là cô dâu đẹp nhất, mạnh mẽ nhất trong bộ váy trắng cho dù đó là trên chiếc xe lăn chứ không phải bất cứ đôi giày cao gót nào. Nhất định tôi sẽ về khi em cưới… Và em biết đấy, tôi đã hiểu những lấn cấn trong tôi là gì.. yêu lưng chừng…
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.