Lục lọi gác cũ nhớ nội yêu thương
2016-03-21 01:00
Tác giả: Trần Tuyết ( Hà Lâm)
Đêm mưa bay Hà Nội khéo nịnh tôi lục lọi gác cũ, những kí ức tuổi thơ sâu thẳm trong tâm hồn của một cô gái nông thôn.
Nhớ một chiều trong lớp học ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ ngắm nghía những chùm hoa gạo tháng ba đỏ rực nơi cây gạo cạnh ao cá. Nhớ chiều tan học về, cùng cả bọn trong lớp tụ tập dưới gốc gạo nhặt những bông gạo rơi, tách lấy nhụy ăn bùi bùi, ngòn ngọt đầu lưỡi. Tháng ba, mùa có những món quà tuổi thơ bình dị, mùa của những thứ tình cảm cũng rất đỗi mộc mạc, mùa tri ân những người phụ nữ tuyệt vời của tôi. Muốn viết những dòng cảm xúc chân thành nhất về bà nội tôi vào tháng ba này.
Tuổi thơ tôi là những ngày tháng gắn bó bên nội. Hồi còn nhỏ, nhà tôi nghèo, lại đông con, tôi sang ở cùng nội suốt những năm tháng ấy, được nội dìu dắt, yêu thương. Còn nhớ những chiều mùa hè theo nội lặn lội suốt từ đồng này sang bưng khác, khi thì đi cắt cỏ bờ, khi lại tát nước vào cho lúa, mùa gặt xong lại theo nội gánh những quang rạ về nhà.
Ở nhà, nội sống tình cảm, thoải mái. Tôi nhớ da diết những bữa cơm nhỏ cùng ông bà nội. Từng bát cơm tám thơm dẻo, từng bát canh ngọt, tôi vẫn nhớ như in. Khoảng trời tuổi thơ tôi ấm áp trong vòng tay nội.
Tuổi thơ tôi êm đềm bên nội như thế. Nhưng đến một lần, nội ngã bệnh phải nằm trên giường bệnh. Tôi lo lắng trước những cơn đau của nội, mặt tái đi, nhăn nhó. Nhưng mỗi lần thấy tôi đứng cạnh giường, nội đều cố gắng mỉm cười an ủi tôi.
Ngày tôi vào Sài Gòn học, nội nói phải cố gắng học để khỏi khổ, rồi Nội khóc. Tôi hiểu rằng bao nhiêu vẫn là không đủ để đong đầy tình thương nội đã dành cho tôi. Tôi vẫn mong sao nội sống thật khỏe đến lúc tôi kiếm được một công việc ổn định, tôi có thể báo đáp công ơn của Nội.
Nhưng rồi Nội ra đi nhẹ nhàng vào một ngày đông giáp Tết. Còn nhớ trưa hôm trước trời hửng nắng, tôi vẫn ngồi cạnh giường nội, trò chuyện và bóp tay chân cho nội. Thế mà hôm sau nội đã chẳng còn cười nói cùng tôi nữa.
Nội mất, căn nhà cũng vắng vẻ hơn. Tôi chẳng còn được ôm nội, được nội nấu cho những món ăn đạm bạc giản đơn như xưa. Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ được nội dạy dỗ những điều hay như trước.
Tháng ba, tôi gửi gắm lòng biết ơn vô bờ bến đến người bà kính yêu của tôi đã về với đất mẹ yêu thương. Trong tôi, nội mãi là người bà với tấm lòng thơm thảo, chở che cho tôi suốt thưở còn thơ. Những lời răn dạy của bà sẽ mãi là hành trang vững chắc theo tôi suốt cuộc đời.
Tháng Ba, ngoài trời mưa vẫn nhẹ bay...
© Trần Tuyết – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em