Phát thanh xúc cảm của bạn !

Là tôi 19

2014-09-18 01:09

Tác giả:


Café Blog - Một năm xa nhà, một năm cho cuộc sống tự lập, cho tôi hiểu rằng bên ngoài còn rộng lớn lắm, còn nhiều thứ ta cần học hỏi. Tự nhủ rằng sẽ sống tốt hơn, cười nhiều hơn, để mỗi ngày trôi qua chẳng còn là những ngày nhàm chán nữa, để thấy cuộc sống còn nhiều niềm vui, còn nhiều điều ta cần trân trọng.

***

Tuổi 19, chưa đủ gọi là đã trưởng thành nhưng cũng đủ để có thể gọi là một người đã khôn lớn. Ngoảnh đi ngoảnh lại, cũng đã là một đứa sinh viên năm 2. Một năm xa nhà, cũng quen dần với cuộc sống không có bố mẹ, gia đình ở bên. Là tôi tuổi 19, không còn ai giặt giũ, không còn người chăm nom mình từng tí một. Những hôm đi học về, mệt mỏi, không còn có bữa cơm bày sẵn, chỉ việc thay quần áo rồi vào ăn mà thay vào đó, phải tự mình đi chợ rồi vào bếp. Lắm lúc ngồi một mình một mâm cơm, thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ.

Là tôi tuổi 19, tôi đã biết học cách thích nghi với môi trường học tập mới. Ngày bước chân vào ngôi trường Bách Khoa, tôi chẳng nghĩ sẽ có hứng thú với nơi đây. Vì đơn giản, đây không phải là nơi tôi mơ ước. Ngay cả trước khi làm hồ sơ, tôi không nghĩ mình sẽ gắn bó cuộc đời sinh viên ở đây. Những tháng đầu tiên, cảm giác chán nản khiến tôi gần như gục ngã, muốn bỏ về thi lại trường khác. Nhưng rồi một năm trôi qua, tôi cũng quen dần, thấy yêu hơn nơi đây, yêu những buổi chiều lang thang trong trường hay ra hồ Tiền hóng gió, những ngày mùa thi lên thư viện ngồi học. Đúng là khi ta quen, gắn bó với nó ta mới thấy được những vẻ đẹp đằng sau cái khô khan của trường kĩ thuật.


Là tôi tuổi 19, đã biết học cách thay đổi, thay đổi để cảm thấy cuộc đời còn nhiều niềm vui. Chẳng còn lúc nào cũng ngồi ôm đống nhạc buồn hay nhạc không lời ra nghe nữa. Chẳng còn là đứa chỉ biết ngồi ở nhà chả đi đâu như cấp 3 nữa. Hay cũng chẳng còn suy nghĩ về những gì trong quá khứ, để rồi lại lấy nó ra gặm nhấm. Tôi giờ đây thích đi chơi, thích đạp xe lang thang trên những con đường Hà Nội. Những bản nhạc chẳng còn buồn như trước nữa. Đã biết suy nghĩ về tương lai, sống theo lý trí nhiều hơn, nghĩ tích cực hơn. Dù nhiều lúc cuộc sống có những khó khăn, những lúc làm tôi chán nản, nhưng tôi đã học được cách chia sẻ với những đứa bạn thân để nó tiêu tan đi chứ không còn giữ nó một mình nữa. Thầm cảm ơn cuộc sống đã mang lại cho tôi những người bạn, những người đặc biệt đã giúp tôi trưởng thành hơn, những người đã cho tôi hiểu được rất nhiều điều.

Là tôi tuổi 19, cũng đã biết yêu ai đó, biết quan tâm, biết được cảm giác thế nào là nhớ nhung, thương nhớ ai đó, biết giận hờn. Dẫu chẳng biết kết quả ra sao, tương lai sẽ thế nào nhưng dù sao vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc vì ít nhất ở đâu đó vẫn có 1 người để mình dõi theo, để mình hướng về.

Là tôi tuổi 19, đã khôn lớn hơn, đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn đó là tôi của ngày hôm qua. Vẫn thích nghe nhạc, vẫn hay suy nghĩ vẩn vơ, vẫn thích ngồi viết ra những dòng status chẳng đâu vào đâu...

Một năm xa nhà, một năm cho cuộc sống tự lập, cho tôi hiểu rằng bên ngoài còn rộng lớn lắm, còn nhiều thứ ta cần học hỏi. Cuộc đời còn rất dài, chẳng ai biết trước ngày mai nó sẽ như thế nào. Tự nhủ rằng sẽ sống tốt hơn, cười nhiều hơn, để mỗi ngày trôi qua chẳng còn là những ngày nhàm chán nữa, để thấy cuộc sống còn nhiều niềm vui, còn nhiều điều ta cần trân trọng.

  • Nguyễn Quang Sơn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top