Phát thanh xúc cảm của bạn !

Là tôi 19

2014-09-18 01:09

Tác giả:


Café Blog - Một năm xa nhà, một năm cho cuộc sống tự lập, cho tôi hiểu rằng bên ngoài còn rộng lớn lắm, còn nhiều thứ ta cần học hỏi. Tự nhủ rằng sẽ sống tốt hơn, cười nhiều hơn, để mỗi ngày trôi qua chẳng còn là những ngày nhàm chán nữa, để thấy cuộc sống còn nhiều niềm vui, còn nhiều điều ta cần trân trọng.

***

Tuổi 19, chưa đủ gọi là đã trưởng thành nhưng cũng đủ để có thể gọi là một người đã khôn lớn. Ngoảnh đi ngoảnh lại, cũng đã là một đứa sinh viên năm 2. Một năm xa nhà, cũng quen dần với cuộc sống không có bố mẹ, gia đình ở bên. Là tôi tuổi 19, không còn ai giặt giũ, không còn người chăm nom mình từng tí một. Những hôm đi học về, mệt mỏi, không còn có bữa cơm bày sẵn, chỉ việc thay quần áo rồi vào ăn mà thay vào đó, phải tự mình đi chợ rồi vào bếp. Lắm lúc ngồi một mình một mâm cơm, thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ.

Là tôi tuổi 19, tôi đã biết học cách thích nghi với môi trường học tập mới. Ngày bước chân vào ngôi trường Bách Khoa, tôi chẳng nghĩ sẽ có hứng thú với nơi đây. Vì đơn giản, đây không phải là nơi tôi mơ ước. Ngay cả trước khi làm hồ sơ, tôi không nghĩ mình sẽ gắn bó cuộc đời sinh viên ở đây. Những tháng đầu tiên, cảm giác chán nản khiến tôi gần như gục ngã, muốn bỏ về thi lại trường khác. Nhưng rồi một năm trôi qua, tôi cũng quen dần, thấy yêu hơn nơi đây, yêu những buổi chiều lang thang trong trường hay ra hồ Tiền hóng gió, những ngày mùa thi lên thư viện ngồi học. Đúng là khi ta quen, gắn bó với nó ta mới thấy được những vẻ đẹp đằng sau cái khô khan của trường kĩ thuật.


Là tôi tuổi 19, đã biết học cách thay đổi, thay đổi để cảm thấy cuộc đời còn nhiều niềm vui. Chẳng còn lúc nào cũng ngồi ôm đống nhạc buồn hay nhạc không lời ra nghe nữa. Chẳng còn là đứa chỉ biết ngồi ở nhà chả đi đâu như cấp 3 nữa. Hay cũng chẳng còn suy nghĩ về những gì trong quá khứ, để rồi lại lấy nó ra gặm nhấm. Tôi giờ đây thích đi chơi, thích đạp xe lang thang trên những con đường Hà Nội. Những bản nhạc chẳng còn buồn như trước nữa. Đã biết suy nghĩ về tương lai, sống theo lý trí nhiều hơn, nghĩ tích cực hơn. Dù nhiều lúc cuộc sống có những khó khăn, những lúc làm tôi chán nản, nhưng tôi đã học được cách chia sẻ với những đứa bạn thân để nó tiêu tan đi chứ không còn giữ nó một mình nữa. Thầm cảm ơn cuộc sống đã mang lại cho tôi những người bạn, những người đặc biệt đã giúp tôi trưởng thành hơn, những người đã cho tôi hiểu được rất nhiều điều.

Là tôi tuổi 19, cũng đã biết yêu ai đó, biết quan tâm, biết được cảm giác thế nào là nhớ nhung, thương nhớ ai đó, biết giận hờn. Dẫu chẳng biết kết quả ra sao, tương lai sẽ thế nào nhưng dù sao vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc vì ít nhất ở đâu đó vẫn có 1 người để mình dõi theo, để mình hướng về.

Là tôi tuổi 19, đã khôn lớn hơn, đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn đó là tôi của ngày hôm qua. Vẫn thích nghe nhạc, vẫn hay suy nghĩ vẩn vơ, vẫn thích ngồi viết ra những dòng status chẳng đâu vào đâu...

Một năm xa nhà, một năm cho cuộc sống tự lập, cho tôi hiểu rằng bên ngoài còn rộng lớn lắm, còn nhiều thứ ta cần học hỏi. Cuộc đời còn rất dài, chẳng ai biết trước ngày mai nó sẽ như thế nào. Tự nhủ rằng sẽ sống tốt hơn, cười nhiều hơn, để mỗi ngày trôi qua chẳng còn là những ngày nhàm chán nữa, để thấy cuộc sống còn nhiều niềm vui, còn nhiều điều ta cần trân trọng.

  • Nguyễn Quang Sơn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

back to top