Phát thanh xúc cảm của bạn !

Không có nếu như (phần cuối)

2012-07-24 10:08

Tác giả:


Truyện Online

“…”

Tách Hồng Táo Trà vẫn còn ấm nóng, cô vẫn lấy thìa múc lên những trái táo đút vào miệng anh rồi cười nghịch ngợm. Tay anh vẫn cầm cuốn truyện đang đọc dở, đôi mắt anh dịu dàng nhìn cô và đưa tay kéo cô về phía anh. Cô áp má mình vào má anh như thể vô tình chạm không cố ý, nhưng dường như chính cô đã muốn hôn anh trước khi anh hôn cô, nhưng cô vẫn lưỡng lự và dừng lại, cô sợ sau nụ hôn đó cô sẽ mất anh mãi mãi. Cô hít thứ hương thơm phảng phất trên áo anh thật khẽ để anh không phát hiện ra. Họ nhìn nhau, ánh mắt anh nhìn đầy xao động, cô đã muốn thoát ra khoảnh khắc ấy. Cô muốn... Nhưng rồi anh đã ôm cô chặt hơn, môi anh đã kịp chạm đến làn môi mềm ấy. 

Cô thì thầm vào tai anh:

 - Sau này anh có còn muốn gặp em nữa không?

- Sao em lại hỏi thế?

-Vì em nhớ có lần em nói là nếu em có cảm giác yêu anh thì em sẽ không gặp anh nữa. Em sẽ đi khỏi anh đến khi nào tình cảm đó biến mất.

-Ngốc ạ. Em không  cảm nhận được tình cảm của anh sao?

-Một chút. Nhưng em cũng không dám khẳng định. Anh còn nhớ trò chơi nói thật đó không?

-Vậy ra là em đã dối anh điều gì sao?

-Đó là cảm xúc mà em không dám đặt tên. Và điều em lo sợ hơn cả là em sợ mất anh nếu như em yêu anh.

-Cô bé ngốc của tôi. Cảm xúc của anh cũng xuất hiện những ngày gần đây. Anh đã cố giữ nó lại trong lòng. Em mang đến cho anh những niềm vui mỗi ngày, mỗi ngày một chút, cứ như vậy chúng gom lại khiến anh thấy cuộc sống này thật ý nghĩa khi có em ở bên cạnh. Vì thế anh sẽ không kìm lòng mình nữa. Anh phải để cho mình được sống với điều mà con tim mong muốn.

-Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?

-Anh đủ lớn để biết mình cần gì và muốn gì!

-Anh có nghĩ là một ngày nào đó anh sẽ chán em không?

-Ở bên em, thời gian luôn bị đánh cắp. Những khi em phải về anh lại muốn giá mà có thêm một chút thời gian nữa để được gần em hơn. Cả hai chúng ta đều biết cách làm cho nhau vui. Anh nghĩ là sẽ chẳng bao giờ chúng ta chán nhau được đâu.

Những ngày cô đi xa thành phố, những cuộc gọi kéo dài hàng tiếng cũng không khỏa lấp được nỗi nhớ mong cô dành cho anh. Nỗi nhớ ngày một dầy lên, cô chỉ mong từng ngày trôi qua nhanh để được về gặp anh. Anh ở nhà luôn cố gắng hoàn thành sớm công việc để được online với cô. Họ nói chuyện suốt đêm ,không ai muốn ngủ. Anh sợ cô mệt nên nhất định bắt cô ngủ sớm nếu không cô sẽ không có sức đón nhận một ngày mới đến.

Điện thoại của cô hết pin và không sạc được, anh ngồi bên bàn phím chờ cô. Chờ mãi không thấy anh nhắn cho cô một tin:

‘’Nếu lúc nào đó em tỉnh giấc mà online thi buzz anh nhé!

Anh để máy tính chạy! không biết làm cách nào để có thể liên lạc với em! "Một vòng trái đất"! ‘’

Từng ngày trôi qua, cô vẫn vui với tình yêu mới đó nhưng cô cũng suy nghĩ về điều này. Điều cô sợ nhất giờ đây cô thậm chí không dám nghĩ tới nữa. Nỗi nhớ trong cô cứ nhân lên theo cấp số nhân. Còn anh thì hỏi cô rằng nỗi nhớ 5 ngày sẽ nhân gấp 5 lần hay gấp 100 lần? Anh nhớ cô nhiều nhưng chỉ cần nghĩ ở nơi đó cô đang vui thì anh cũng vui. Bởi nỗi nhớ là điều không thể thiếu của tình yêu, nỗi nhớ làm nên hạnh phúc.

 Cô trở về, họ đón nhau trong niềm hạnh phúc đong đầy. Họ cứ để nỗi nhớ lớn dần lên trong tim họ, để giờ đây họ tận hưởng những phút giây của tình yêu.

 Họ cứ yêu nhau như thế. Thời gian mà anh và cô biết nhau đã hơn 2 năm vậy mà đến giờ họ mới nhận ra rằng họ sinh ra là dành cho nhau. Nếu như ngày đó cô không đi về phía anh, về phía một người khác thì liệu rằng anh có kéo cô trở về bên anh không. Anh thì chỉ biết lý giải rằng nếu như cô không đi về phía anh thì họ đã chẳng phải dành cho nhau rồi. Còn cô vẫn nghĩ mọi thứ hiện hữu kia vẫn chỉ như là một giấc mơ. Được gặp anh, được yêu anh, được anh quan tâm. Nói chuyện với anh chưa khi nào cảm thấy chán. Mỗi lần ở bên cạnh anh, cô đều mong sao thời gian trôi thật chậm lại và rồi nỗi nhớ lại thêm đong đầy.

Không có nếu như

 Ông trời thật biết cách trêu đùa, ban cho cô tình yêu dịu ngọt để rồi lại để cho cô thấy những đắng chát.

 Người yêu cũ của anh nghe tin anh có người yêu mới đã không tin nổi vào điều khủng khiếp ấy. Cô ấy chỉ im lặng, khốn khổ chịu đựng nỗi đau đó và rồi làm điều vô cùng dại dột. Lá thư tuyệt mệnh đó cô viết và để lại cho anh. Giờ cô đang nằm trong bệnh viện cấp cứu, khả năng cứu chữa vô cùng mong manh.

 Anh đọc lá thư  tuyệt mệnh cô  ấy viết và hoàn toàn suy sụp . Anh không nghĩ rằng thời gian nửa năm xa nhau ấy ,cô ấy vẫn không thể quên được anh. Trong thâm tâm cô ấy vẫn muốn họ có cơ hội quay lại. Cô ấy đã đến gặp anh và cầu xin một cơ hộ cho tình yêu đã chết kia, nhưng anh đã từ chối. Dù chỉ muốn được là cái bóng ở bên cạnh anh chăm sóc cho anh cả cuộc đời cũng không thể nào. Với cô ấy anh là tất cả, không có anh cuộc sống này chỉ một màu đen tối.

 Anh lao vào bệnh viện, cô cũng chạy theo anh. Nhưng cô không dám bước vào, cô đứng từ xa nhìn họ. Cô thầm mong ông trời đừng cướp đi mạng sống của người con gái đáng thương đó.

 Cô thấy áy náy, có lúc cô cho mình là nguyên nhân của mọi sự tồi tệ kia. Cô chỉ biết khóc một mình trong im lặng. Cô bắt đầu tạo cho mình một thói quen mới: Thói quen không có anh.

Cuối cùng thì gười phụ nữ ấy cũng đã tỉnh lại. Bác sĩ nói cô ấy sẽ không có khả năng chịu được những cú sốc về tinh thần sau này. Vì thế muốn cô ấy mau khỏe thì không được phép làm cô ấy có phản ứng dữ dội.

Một buổi chiều nọ, anh đến tìm cô trong bộ dạng vô cùng lo âu và mệt mỏi. Cô thương anh, cô đã ước gì có thể giúp được anh, có thể gánh vác được những khổ đau thay anh.

 Anh nói anh có một bí mật mà cô chưa biết... Anh và người yêu cũ đã có với nhau những đứa con và những đứa con đó họ đều không giữ được. Đó là điều khiến cho chị ấy không còn muốn sống nữa, chúng ám ảnh chị từng đêm đến héo mòn. Chị chưa từng có được một giấc ngủ ngon, những cơn ác mộng luôn vây lấy chị. Vì thế nếu thêm việc không có anh nữa thì cuộc sống với chị sẽ chỉ là những tháng ngày tồi tệ, sống mà không bằng chết. Anh nói anh phải có trách nhiệm với chị. Nếu anh tiếp tục yêu cô thì chị ấy sẽ không thể chịu đựng nổi. Anh nói anh giờ không có lựa chọn cho mình. Mọi thứ đều không có lối thoát, anh biết cô rất buồn, nhưng anh sẽ không thể làm gì cho cô được.

Anh phải làm như vậy nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời. Anh không thể để chị ấy làm điều dại dột một lần nữa. Anh xin cô hãy rời xa anh và đi tìm cho mình hạnh phúc mới.

 Cô im lặng không nói gì. Đôi mắt cô khép lại, những giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi. Anh ôm chặt lấy cô. Anh đau lắm khi nhìn thấy cô khổ sở như vậy. Cô biết đã đến lúc cô phải rời xa anh thôi, rời xa những yêu thương dịu ngọt.

‘’Khi anh đã chắc chắn lựa chọn. Nếu lựa chọn đó không có em trên con đường anh đi sau này thì xin anh đừng nói rằng chúng ta phải rời xa, xin anh đừng để em phải nghe những từ đắng chát đó. Chỉ là em muốn lưu giữ lại những yêu thương dịu ngọt mà anh đã mang tới cho em. Hãy tặng em một cây bút máy và rồi em sẽ tự hiểu và tự mình bước ra khỏi cuộc đời anh. Em muốn có cây bút đó để viết yêu thương cho anh từng ngày. ‘’

 Anh nói hãy cho anh thêm thời gian để có thể vượt qua được giai đoạn này.

Không có nếu như

Những ngày sau đó, cô cũng không liên lạc với anh. Những cuộc gọi và những tin nhắn cũng thưa dần. Những tin nhắn anh gửi cho cô, cô chỉ biết đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần nhưng không bao giờ nhắn lại. Những cuộc gọi của anh cũng không bao giờ nhận được một lần nhấc máy.

Tin nhắn cuối cùng cô để lại cho anh chỉ vẻn vẹn một câu ngắn ngủi: “Em sẽ vì anh làm theo điều anh mong muốn!’’

-Vậy những ngày qua em không trả lời tin nhắn cũng không nhận cuộc gọi của anh, đó chính là cách em làm vì anh sao?

-…

-Chúng ta chia tay nhau không phải vì hết yêu, cũng không phải chúng ta gây ra lỗi lầm gì. Chúng ta dừng lại là vì nhau.

-Em sẽ quên anh. Em sẽ buồn 5 phút thôi và sẽ quên anh mãi mãi.

 Cô biến mất trong thế giới của anh, bặt vô âm tín với những người bạn chung. Cô không sống ở thành phố đó nữa mà chuyển sang một tỉnh khác.

Sau này một người bạn của anh đưa cho anh lá thư đó. Trong lá thư đó nói rằng: “…Những tách Hồng Táo Trà sẽ vẫn tỏa hương nghi ngút trong những mùa đông để giúp em cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn ở bên cạnh em. Mùa đông và những rét mướt sẽ không còn đáng sợ nữa khi có cảm giác anh ở bên cạnh em. Đã bao lần em muốn nói với anh rằng: Cám ơn anh vì đã ở trên đời này để cho em biết được ý nghĩa mình sống trên đời này. Em sẽ trân trọng từng phút giây khi được ở bên anh trong thời gian qua.  Cám ơn anh đã phát hiện ra em trong vô vàn những người con gái khác. Cám ơn anh đã giúp em nhận ra một điều vô cùng quan trọng: Ở bên anh em đã biết được hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhất”

Anh đi tìm cô, không phải để mong cô quay lại, cũng không phải để tìm lại những yêu thương cũ, chỉ là anh muốn biết cô sống thế nào, anh đi tìm cô cũng là trong chuyến đi công tác lên Sapa vài ngày. Người ta nói cô giờ đang làm giáo viên một trường tiểu học. Phải khó khăn lắm anh mới biết được nơi cô dạy. ‘’Cô gái của tôi ơi em có cần phải chạy trốn kỷ niệm lâu đến vậy không?’’

Anh đứng giữa thành phố Sapa. Anh chờ cô ở ngoài sau khi kết thúc buổi học. Chiếc bút máy anh cất trong túi áo là để dành cho người con gái ấy. Điều anh muốn nói với cô rằng.

‘’Khi anh tặng cho em cây viết này, không phải như em nghĩ đâu. Em hãy dùng cây viết này để viết lên những yêu thương dịu ngọt từ một người khác mang lại cho em chứ không phải từ anh nữa. Nếu em cần phải quên anh, cần phái xóa mọi ký ức của anh trong em thì hãy cứ làm vậy đi để giúp em được thanh thản. Còn anh, anh sẽ  không cần phải quên, anh sẽ vẫn nhớ, sẽ lưu giữ lại những ký ức ngọt ngào ấy để rồi anh sẽ thấy ấm áp và yên bình mỗi khi nghĩ về chúng. Nghĩ về em một người con gái yêu sâu sắc và chân thành. Anh thật sự xin lỗi, em đã dám sống vì tình yêu, dám yêu hết mình và hy sinh vì nó. Còn anh, anh là kẻ hèn nhát vì đã không bảo vệ nổi tình yêu của mình. Anh đã không lấy người đó nhưng anh vẫn để em đi xa cuộc đời anh. Anh có lỗi với em, chỉ bởi vì anh đang cần phải tập trung vào sự nghiệp và anh cũng chưa sẵn sàng cho một gia đình. Anh không đủ tự tin nếu như lấy em và không thể mang lại sự đầy đủ cho người vợ của mình. Trong khi anh biết khi em đến với anh thì em luôn bị sức ép từ phía gia đình. Mà anh thì lại không thể làm được gì trong giai đoạn đó. Nếu anh bảo em chờ đợi anh 2 năm, 3 năm thì có lẽ đó sẽ là sự bất công mà một cô gái như em phải được nhận nhiều điều tốt đẹp hơn thế.

 Anh vẫn cần phải lo cho bố mẹ và em gái anh. Anh xin lỗi đã làm tổn thương em. Xin em hãy vì anh mà quên anh đi’’.

 Anh muốn tiến lại gần cô để nhìn rõ khuôn mặt người con gái ấy. Nhưng giờ anh chỉ thương cô, nhưng không còn tình thương của một người yêu, anh chỉ thương cô giống như là tình thương hại. Anh thương cô bởi anh biết cô luôn tự mình lặng thầm gạt nước mắt ở một góc khuất nào đó, anh thương cô bởi anh biết cô yêu anh rất nhiều. Việc cô rời xa anh là một việc dường như quá sức đối với cô. Anh chỉ biết mong cô cố gắng để vượt lên nỗi đau ấy.

 Anh đã áy náy vì đã làm tổn thương cô nhưng rồi những cuộc chơi thâu đêm của anh khiến anh cũng dần quên cô lúc nào không biết. Xung quanh anh vẫn là những cô gái đẹp, họ vẫn vây lấy anh, khao khát có được anh. Chính anh cũng không biết anh cần gì và muốn gì, anh vẫn gặp họ thường xuyên nhưng rồi cũng không đọng lại gì trong lòng anh. Anh vô cảm và trống rỗng.

Anh đưa cây bút đó cho một đứa bé người dân tộc và nhờ nó tới gõ cửa ngôi nhà cô. Cô hướng đôi mắt đi tìm người đàn ông ấy nhưng có lẽ anh đã đi rất xa cô rồi.

Không có nếu như

Cô nhìn thấy cây bút thì khuôn mặt đã tràn nước mắt. Tại sao khi là tình yêu thì họ lại dễ dàng có thể bỏ ta đi để trở thành những người xa lạ đi lướt qua đời nhau như thế. Cô lặng mình nức nở trong màn đêm,tiếng nhạc không lời vẫn vang lên réo rắt. Những kỷ niệm vẫn lướt qua đầu cô :

 ‘’Nếu như ngày xưa khi em là em gái anh, chắc anh sẽ thương em lắm phải không anh? Anh sẽ lại phi xe đến chỉ để ngồi cạnh em nghe em khóc. Anh sẽ lại ngồi hàng giờ để uống bia với em như hai người bạn có cùng nỗi đau? Anh sẽ lại ngồi trong quán Pizza và nghịch ngợm những chiếc bút vẽ, những bông hoa hồng, những chữ ký của anh và em, anh sẽ hỏi em có còn muốn uống bia nữa không để em nói rằng giờ em sợ uống bia rồi, em phải uống một ly nước cam để lát về làm việc. Giờ thì nỗi buồn của em cũng không biết chia sẻ cùng ai được nữa. Em cũng không muốn uống bia nữa. Giờ em chỉ muốn được say, em muốn say để không biết mình là ai, để quên hết những ký ức vẫn còn lưu giữ bóp nghẹt lấy em từng ngày…’’

Cây bút anh mang đến cô đặt lên cửa sổ cạnh nơi cô ngồi.

 Lấy chiếc bút tự mình mua ngày xa anh cô viết vào trang giấy trắng.

‘’Anh biết không? Cả tối nay em đọc lại những đoạn nói chuyện trên YM của anh và em. Thời gian yêu thì quá ngắn ngủi mà đã vội nhuốm màu khổ đau. Thời gian chúng ta là những người bạn, gọi  Tôi xưng Cô thì lại là những tháng ngày hạnh phúc, những tiếng cười sảng khoái. Em bỗng tiếc nuối những tháng ngày đó. Anh đã  luôn là một người bạn tuyệt vời của em. Vậy mà em lại đi đánh đổi lấy một thứ tình yêu mong manh và dễ vỡ đến thế. Em cũng không dám hối hận vì những điều đã làm.

Nếu như  thời gian có quay trở lại em vẫn sẽ là em gái anh thay vì là người yêu anh. Chỉ tiếc là cuộc đời này không có hai chữ ‘’nếu như’’, chúng ta giờ sẽ chỉ là những người xa lạ gặp mà như vô hình. Anh sẽ sống cuộc đời của riêng anh. Em cũng sẽ có cuộc sống của riêng em. Em sẽ trở về với nơi thân thuộc ấy, chúng ta sẽ sống cùng trong một thành phố, những nơi anh đến có thể rất gần nơi em ở nhưng chúng ta sẽ giống như những đường thẳng song song, rất gần nhau đấy nhưng không bao giờ chạm vào nhau được nữa.

Một ngày nào đó em sẽ tìm được người yêu em nhất để em viết yêu thương cho người đó từng ngày.’’

 Chuyến tàu đêm đưa cô vào giấc ngủ trở về nhà. Nơi ấy có gia đình, những người ruột thịt vẫn đang ngóng chờ cô trở về.

 

 Cơn mưa đã tạnh. Trời lại hửng nắng, cầu vồng đang dần  hiện rõ trên nền trời. Cô gấp chiếc ô lại , bóng dáng người đàn ông đó đã mất hút khỏi tầm mắt cô từ lúc nào mà cô cũng không biết nữa.

 Một chiếc lá đã úa màu rớt xuống.

Đâu đó trong quán cafe nọ, một người đàn ông có thân hình vạm vỡ treo chiếc áo mưa của mình lên giá để mũ. Anh nhìn cô gái mặt ửng đỏ lên vì nước mắt hay vì do chai bia chỉ còn một nửa trong tay. Một giọng trầm ấm cất lên:

-Cô có còn muốn uống bia nữa không?!

...

  • SweetBaBy164

 

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top