Khoảng lặng riêng tôi
2014-05-10 01:09
Tác giả:
Qua khung kính cửa sổ, cái nắng gay gắt bỗng chốc trở nên vàng trong và hài hòa với những tán lá xanh đong đưa bên vệ đường. Không như những thói quen thường lệ, thay vì một tách trà gừng nóng, tội chọn cho mình một cafe sữa...bởi muốn thử cái cảm giác ngọt nhẹ và đăng đắng đầu lưỡi mà đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận. Nếu là trước đây tôi sẽ cực kì ghét cafe sữa, ghét cái hương vị của nó. Khi vào miệng thì ngọt ngào nơi đầu lưỡi nhưng lại đột ngột đắng ngắt khi xuống đến cuốn họng...điều đó khiến tôi không thể chịu được. Vậy mà bây giờ, ngay lúc này, tôi lại thèm muốn được nếm cái cảm giác đó tha thiết. Vì sao ư ? Tôi cũng không biết nữa, chỉ là chiều theo ham muốn của bản thân thôi, hoặc giả vì không muốn ngược đãi cảm giác của tôi...Và cũng có thể là tôi muốn chứng minh cái liên hệ mà tụ bản thân tôi đúc kết ra rằng "Cafe sữa và cuộc sống có hương vị giống nhau" .

Cũng như cuộc sống này vậy, không phải lúc nào cũng màu hồng, nên khi người ta hạnh phúc thường quên mất rằng đi kèm với vui vẻ sẽ còn niềm đau. Theo tôi cảm nhận thì cuộc sống có lúc ngọt ngào như vị sữa ở đầu môi và càng vô trong thì càng cảm nhận được rõ nét vị đắng đó. Có rất nhiều người đã nói rằng: "Tôi muốn được như lúc còn nhỏ bởi lúc đó thật tuyệt, cuộc sống của tôi toàn màu hồng".
Đưa ly cafe vào miệng, bất chợt cảm thấy bình yên lạ kì. Lặng nhìn những chiếc lá khẽ khàng rơi lửng lơ trong không trung, chao qua, chao lại tự dưng cảm thấy hình như cũng có lúc mình như vậy. Chơi vơi, lạc lõng mà lí do là gì thì củng chẳng thể lí giải nổi . Hay cuộc sống là bắc buộc phải như vậy? Dòng suy nghĩ kéo theo hàng loạt hình ảnh ẩn hiện miên man trong tâm trí...bất giác cảm thấy mơ hồ, nhợt nhạt. Tự cảm thấy mình mang một dáng hình phảng phất sự cô liêu trong phút chốc. Đặt cho bản thân mình câu hỏi:
"Có chăng, sau yêu thương là hạnh phúc ?".
Vậy hạnh phúc đó ở đâu?
Nhìn lại chặng đường mình đi qua phải chăng là quá xa? Hình như vô thức tôi đã đánh rơi quá nhiều xúc cảm trên đoạn đường dài hoang vu đó. Vô tình hay cố ý tôi đã bỏ lại những người đã quan tâm tôi, yêu thương và chăm sóc cho tôi hết lòng. Tôi nhớ đến Tân, như một người anh trai, không bao giờ mang lại cảm giác phiền muộn khi bên cạnh. Anh đã hứa với tôi thế này:
- Cho dù bé có như thế nào đi nữa, anh sẽ luôn bên cạnh bé và sẽ luôn đem lại niềm vui, nụ cười cho bé. Cho đến khi bé nói không cần anh bên cạnh, bé có thể tự bước đi được thì anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của bé, nhớ nhé.
Tôi chưa bao giờ tin vào lời hứa, bởi lời nói gió bay, chỉ là thoảng qua, nhưng ở anh tôi cảm nhận có gì đó là sự chân thành, nghiêm túc, và có chút tin tưởng. Vậy mà chính tôi đã đẩy anh đi. Cũng chẳng vì gì cả, đơn thuần là tôi muốn tự cho mình một khoảng lặng, hay nói rằng tôi tự thu mình vào chiếc vỏ cô độc cũng đúng. Khoảng lặng…chợt nhận ra hình như đã lâu lắm rồi mình đã để xúc cảm của mình lạc đến một nơi nào đó quá xa.
Thu mình lại, cuộn tròn và tựa đầu vào tấm cửa kính vô tri để ánh nắng hắt vào mặt tìm chút ấm áp, nhưng sao vẫn cảm thấy bộn bề những xúc cảm. Bước chân đưa tôi đến biển tự bao giờ, nơi mà tôi thích nhất, trước biển tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.Tôi thích những cơn sóng vỗ, lúc thì rì rào, lặng lẽ, lúc lại dữ dội, mãnh liệt. Nhưng dù dữ dội hay dịu êm thì sóng cũng sẽ xô vào bờ cát trắng. Tôi chợt nghĩ, giá như tình cảm con người cũng vô hạn như những đợt sóng kia nhỉ? Nhưng tôi biết không có tình yêu nào là vĩnh cửu, chỉ có chỉ có những phút giây vĩnh cữu của tình yêu, và tôi trân trọng điều đó .
Nắng miền Trung vào một buổi chiều tà vàng nhẹ hơn, nắng rớt xuống, trải dài trên bờ cát trắng và đậu lại trên đôi vai gầy, bé nhỏ đang run rẩy trong gió. Trái Đất vẫn quay, vạn vật vẫn thay đổi theo từng giây của thời gian thì không có lí do gì mà con người không thể đổi thay.
Tôi giờ đây trầm hơn, tỉnh hơn và đôi lúc lại bình lặng như mặt nước hồ, nhưng như vậy không có nghĩa những vết xướt trong tâm hồn đã lành, chỉ là không nhắc thì sẽ không đau thôi. Bây giờ xung quanh tôi có nhiều người quan tâm, thương yêu, chăm sóc tôi và sẵn sàng cùng tôi đồng hành trên con đường dài này. Thế nhưng có lẽ niềm tin trong tôi đã không đủ lớn để tôi tiếp nhận thêm một yêu thương nào và cũng có thể là chưa đến lúc. Hóa ra sau bao nhiêu yêu thương con người ta lại trở về với vị trí xuất phát hoặc đã mất đi cảm xúc vốn có. Hạnh phúc với tôi tựa như màng sương trắng đục, mong manh, chỉ chờ chực rơi nhẹ và nhanh chóng tan vỡ như giọt sương rớt khỏi chiếc lá.
Tôi sẽ chọn cho tôi một khoảng lặng bình yên để bước tiếp chặn đường phía trước và cũng sẽ không mặc cảm hay tự ti rằng mình không xứng đáng với một ai đó. Tôi tin mình sẽ lại gặp một tâm hồn đồng điệu và một ai đó thật sự đem đến bình yên cho tôi.
• Nang Ha

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.


