Khoảng lặng riêng tôi
2014-05-10 01:09
Tác giả:
Qua khung kính cửa sổ, cái nắng gay gắt bỗng chốc trở nên vàng trong và hài hòa với những tán lá xanh đong đưa bên vệ đường. Không như những thói quen thường lệ, thay vì một tách trà gừng nóng, tội chọn cho mình một cafe sữa...bởi muốn thử cái cảm giác ngọt nhẹ và đăng đắng đầu lưỡi mà đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận. Nếu là trước đây tôi sẽ cực kì ghét cafe sữa, ghét cái hương vị của nó. Khi vào miệng thì ngọt ngào nơi đầu lưỡi nhưng lại đột ngột đắng ngắt khi xuống đến cuốn họng...điều đó khiến tôi không thể chịu được. Vậy mà bây giờ, ngay lúc này, tôi lại thèm muốn được nếm cái cảm giác đó tha thiết. Vì sao ư ? Tôi cũng không biết nữa, chỉ là chiều theo ham muốn của bản thân thôi, hoặc giả vì không muốn ngược đãi cảm giác của tôi...Và cũng có thể là tôi muốn chứng minh cái liên hệ mà tụ bản thân tôi đúc kết ra rằng "Cafe sữa và cuộc sống có hương vị giống nhau" .
Cũng như cuộc sống này vậy, không phải lúc nào cũng màu hồng, nên khi người ta hạnh phúc thường quên mất rằng đi kèm với vui vẻ sẽ còn niềm đau. Theo tôi cảm nhận thì cuộc sống có lúc ngọt ngào như vị sữa ở đầu môi và càng vô trong thì càng cảm nhận được rõ nét vị đắng đó. Có rất nhiều người đã nói rằng: "Tôi muốn được như lúc còn nhỏ bởi lúc đó thật tuyệt, cuộc sống của tôi toàn màu hồng".
Đưa ly cafe vào miệng, bất chợt cảm thấy bình yên lạ kì. Lặng nhìn những chiếc lá khẽ khàng rơi lửng lơ trong không trung, chao qua, chao lại tự dưng cảm thấy hình như cũng có lúc mình như vậy. Chơi vơi, lạc lõng mà lí do là gì thì củng chẳng thể lí giải nổi . Hay cuộc sống là bắc buộc phải như vậy? Dòng suy nghĩ kéo theo hàng loạt hình ảnh ẩn hiện miên man trong tâm trí...bất giác cảm thấy mơ hồ, nhợt nhạt. Tự cảm thấy mình mang một dáng hình phảng phất sự cô liêu trong phút chốc. Đặt cho bản thân mình câu hỏi:
"Có chăng, sau yêu thương là hạnh phúc ?".
Vậy hạnh phúc đó ở đâu?
Nhìn lại chặng đường mình đi qua phải chăng là quá xa? Hình như vô thức tôi đã đánh rơi quá nhiều xúc cảm trên đoạn đường dài hoang vu đó. Vô tình hay cố ý tôi đã bỏ lại những người đã quan tâm tôi, yêu thương và chăm sóc cho tôi hết lòng. Tôi nhớ đến Tân, như một người anh trai, không bao giờ mang lại cảm giác phiền muộn khi bên cạnh. Anh đã hứa với tôi thế này:
- Cho dù bé có như thế nào đi nữa, anh sẽ luôn bên cạnh bé và sẽ luôn đem lại niềm vui, nụ cười cho bé. Cho đến khi bé nói không cần anh bên cạnh, bé có thể tự bước đi được thì anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của bé, nhớ nhé.
Tôi chưa bao giờ tin vào lời hứa, bởi lời nói gió bay, chỉ là thoảng qua, nhưng ở anh tôi cảm nhận có gì đó là sự chân thành, nghiêm túc, và có chút tin tưởng. Vậy mà chính tôi đã đẩy anh đi. Cũng chẳng vì gì cả, đơn thuần là tôi muốn tự cho mình một khoảng lặng, hay nói rằng tôi tự thu mình vào chiếc vỏ cô độc cũng đúng. Khoảng lặng…chợt nhận ra hình như đã lâu lắm rồi mình đã để xúc cảm của mình lạc đến một nơi nào đó quá xa.
Thu mình lại, cuộn tròn và tựa đầu vào tấm cửa kính vô tri để ánh nắng hắt vào mặt tìm chút ấm áp, nhưng sao vẫn cảm thấy bộn bề những xúc cảm. Bước chân đưa tôi đến biển tự bao giờ, nơi mà tôi thích nhất, trước biển tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.Tôi thích những cơn sóng vỗ, lúc thì rì rào, lặng lẽ, lúc lại dữ dội, mãnh liệt. Nhưng dù dữ dội hay dịu êm thì sóng cũng sẽ xô vào bờ cát trắng. Tôi chợt nghĩ, giá như tình cảm con người cũng vô hạn như những đợt sóng kia nhỉ? Nhưng tôi biết không có tình yêu nào là vĩnh cửu, chỉ có chỉ có những phút giây vĩnh cữu của tình yêu, và tôi trân trọng điều đó .
Nắng miền Trung vào một buổi chiều tà vàng nhẹ hơn, nắng rớt xuống, trải dài trên bờ cát trắng và đậu lại trên đôi vai gầy, bé nhỏ đang run rẩy trong gió. Trái Đất vẫn quay, vạn vật vẫn thay đổi theo từng giây của thời gian thì không có lí do gì mà con người không thể đổi thay.
Tôi giờ đây trầm hơn, tỉnh hơn và đôi lúc lại bình lặng như mặt nước hồ, nhưng như vậy không có nghĩa những vết xướt trong tâm hồn đã lành, chỉ là không nhắc thì sẽ không đau thôi. Bây giờ xung quanh tôi có nhiều người quan tâm, thương yêu, chăm sóc tôi và sẵn sàng cùng tôi đồng hành trên con đường dài này. Thế nhưng có lẽ niềm tin trong tôi đã không đủ lớn để tôi tiếp nhận thêm một yêu thương nào và cũng có thể là chưa đến lúc. Hóa ra sau bao nhiêu yêu thương con người ta lại trở về với vị trí xuất phát hoặc đã mất đi cảm xúc vốn có. Hạnh phúc với tôi tựa như màng sương trắng đục, mong manh, chỉ chờ chực rơi nhẹ và nhanh chóng tan vỡ như giọt sương rớt khỏi chiếc lá.
Tôi sẽ chọn cho tôi một khoảng lặng bình yên để bước tiếp chặn đường phía trước và cũng sẽ không mặc cảm hay tự ti rằng mình không xứng đáng với một ai đó. Tôi tin mình sẽ lại gặp một tâm hồn đồng điệu và một ai đó thật sự đem đến bình yên cho tôi.
• Nang Ha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.