Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hóa ra chúng mình đã từng yêu

2014-03-01 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Có những lời nói chưa bao giờ thốt ra khỏi miệng. có những cuộc tình, chưa bao giờ có điểm bắt đầu. có những con người, chỉ đơn giản là một thoáng trong đời. Suy cho cùng, cái đã lỡ sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, như dòng thời gian, đã đi không quay trở về. Có ai mua nổi một vé đi tuổi thơ không?


***
-    Lớp phó, bí thư ở lạ , còn các bạn khác, get out!

Giọng lớp trưởng đanh đá vang lên, các thần dân sung sướng nhìn hai tội đồ ở lại rồi cong mông vác cặp sách bỏ chạy, tiếng xì xèo, í ới vang lên khắp sân trường.

-    Hai bạn sẽ lo phần kế hoạch tháng tư, phải sắp xếp ngay trong buổi này, vì chiều Vy còn mắc đi họp báo cáo với liên chi nữa. Các bạn ráng làm nhé, Vy ở phòng bên cạnh với  các tổ trưởng.

Du lắc đầu, khóe môi nhếch lên cười khổ với cái bóng chạy nhanh thoăn thoắt của Vy. Học chung với nhau đã hai năm có lẻ, vậy mà cái tính đanh đá cá cành vẫn không sửa đổi. Nghi hắng giọng:

-    Du làm phần học tập, Nghi lo bên nề nếp và các mặt khác ngen!

-    Ừ. Làm sớm về sớm.

Loay hoay hết nửa giờ đồng hồ, trong khi phòng bên còn vang lên tiếng cãi nhau chí chóe, Du và Nghi ở bên này thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong. Nghi vươn vai đứng dậy, không ngờ chạm vào cánh tay Du. Du cao hơn Nghi hai cái đầu nên khi hai đứa cùng đứng lên, không hẹn mà đụng phải nhau. Nghi xoa xoa đầu u một cục, đỏ mặt nhìn Du. Du nhìn nghi. Đôi mắt lấp lánh:

-    Nghi à, mùi tóc Nghi thơm!

Nghi đỏ mặt, ngượng nghịu, vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.

-    Là hương bưởi phải không, Du thích.

Nghi ngẩn người, Du nói gì ấy nhỉ, Du nói thích mùi hương trên tóc Nghi, mùi hương bưởi. ô, phải không nhỉ. Quay đầu nhìn, Du đã bước đến giữa sân trường, ánh nắng hắt lên khuôn mặt điển trai những sợi tơ vàng rực rỡ, bóng lưng Du nghiêng nghiêng theo vạt nắng đổ dài trên đám lá bàng khô xơ xác, rụng tản mát dưới nền gạch đỏ sẫm. Nghi ngơ ngác. Dường như người vừa mới nói những lời âu yếm ấy hình như không phải Du.

tớ thích cậu

Ngõ nhỏ, nhà Nghi ở nơi ấy. Đầu tường là cây bưởi đã mấy chục năm tuổi, cành lá sum xuê, gai nhọn chĩa ra tua tủa như gươm giáo, mẹ Nghi hay chọc đùa, phòng Nghi sát cửa sổ, anh nào có muốn nửa đêm lên thăm cũng không được vì còn có vệ sĩ bưởi đứng canh . Nghi chỉ cười.

Đêm đêm, khi ánh đèn vàng thao thức cùng những con chữ và nỗi băn khoăn lo lắng cuối cấp ùa đến, gió đêm lùa vào khung cửa mát rượi, hương hoa bưởi thơm thơm, thanh thanh dịu dàng luồn vào làn tóc mây con gái. Ve vuốt , mơn man trên từng tấc da thịt. Mẹ Nghi hay nấu nước lá bưởi, hoa bưởi cho Nghi gội đầu, mẹ bảo làm như vậy tóc con gái mới mềm mượt tự nhiên mà không lo bị hư hỏng gì hết. Làn hương ấy ướp mái tóc Nghi từ thuở nhỏ tới giờ, trong không gian tĩnh mịch đầy nhung nhớ, yêu thương vụng dại để sáng hôm sau lại lấy đi bao ánh mắt của mấy cậu trai cùng khối, thương nhớ.

Chàng phó học tập nổi tiếng hiền lành trong lớp bị cả nhóm Vy, Châu, Thục Quyên, Nghi xúm lại bắt nạt. Vy chu môi:

-    Nói, ông yêu ai trong lớp rồi phải không?

Du ôm tập bài kiểm tra trước ngực.

-    Không có, làm sao thế?

-    Thế sao dạo này lớp phó lại hay thẫn thờ thế, hay để ý em nào nhưng bị người ta cho ra lề ngắm cỏ dại?

Châu chống nạnh đứng ngó nghiêng:

-    Hừm, chắc hẳn, Du yêu chính mình rồi, làm gì có đứa con gái nào đẹp hơn Du nữa. Xem đi, xem đi, tôi cũng không đủ tự tin mà trao phân gửi thận, á, quên, trao thân gửi phận cho ông ấy. Nhìn đi, làn da này, ánh mắt này, đôi môi này, chỉ số IQ này…ai mà yêu ông chắc phải có dũng khí lắm ấy chứ.

Du nghiêng mình né bàn tay đầy móng vuốt của Châu và Vy, ánh mắt như có như không hờ hững lướt qua Nghi:

-    Ừ, có, Du thích Du nhiều lắm đấy.

Vy nghinh nghinh chiếc cằm chẻ.

-     Ừ, Du bị tự kỉ cuồng rồi á.

Nghi chỉ cười cười nhẹ. Du yêu Du nhiều lắm, hay Du chẳng để ý đến bất kì đứa con gái nào khác, ngoại trừ…ánh mắt Nghi lướt qua Thục Quyên, bắt gặp cái nhìn chăm chú và nụ cười đầy ẩn ý của Thục Quyên. Nghi giật mình, ngại ngùng cười trừ rồi đưa mắt sang nơi khác, mặt đỏ bừng.

Còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp cuối cấp, đứa nào đứa nấy lo bể mật. Buổi sinh hoạt cuối tuần, lớp nhao nhao đòi đi dã ngoại để kỉ niệm đời học sinh. Cô chủ nhiệm chau đôi mày cong cong, phân phó địa điểm và lịch trình xong, quyền sinh sát nằm trong tay lớp trưởng, Vy cười nắc nẻ, quả này ta thành mama tổng quản nhá.

Sáng chủ nhật, Du đạp xe qua đón Vy. Dọc đường, hàng phượng vỹ nở hoa đỏ rực như màu khăn quàng đỏ của học sinh cấp 2, đây đó những cánh phượng thắm rụng xuống mặt đường từng khoảnh nhỏ, khắc khoải màu nhung nhớ mến thương 1 thời ngây ngô. Tiếng ve râm ran trên các con phố, làn gió đầu hạ mong manh thổi qua trêu đùa tà áo vương chút bụi phấn. Nghi túm chặt vạt áo sau lưng Du, mồ hôi tay vã ra như suối, thấy lòng mình rạo rực không thôi. Hai đứa chẳng nói với nhau câu nào, mãi sau, khi đến nơi, Châu nhìn vạt áo nhăn nhúm của Du, phá ra cười nắc nẻ, Nghi ngượng quá lủi mất, Du nheo mắt nhìn trời.

Đàn hát, nấu ăn, sênh ca tới đêm khuya. Không đứa nào chịu đi ngủ mặc dù  đại nương đã ban lệnh và mặc cho cái giọng gào ngàn hú thét của mama tổng quản vang vọng khắp núi , một số tiếp tục hát vang, một số tách ra đi dạo trên triền núi. Ngồi bên bếp lửa bập bùng soi rõ từng gương mặt, thấp thoáng có đứa chảy lệ. Vy vào báo chí, Quân đi thông tin, Châu hướng nghiệp cảnh sát, Thục Quyên vô ngân hàng, Nghi đi kiến trúc, Du khởi nghiệp nhiếp ảnh. Mỗi đứa đều có sự lựa chọn cho riêng mình, con đường tương lai còn nhiều gian nan, trắc trở nhưng ai cũng tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng thật nhiều để chứng tỏ bản thân. Tuy nhiên, khoảnh khắc tàn cuộc sau ba năm gắn bó nghịch ngợm với nhau làm cảm giác chông chênh trong mỗi đứa lại lớn hơn một chút, rõ rệt hơn một chút. Buồn.

Chợt thấy buồn vô hạn.

Một lúc lâu sau, mỗi người tách nhóm. Chỉ còn Du và Nghi ngồi lại, ngọn gió đêm thổi tung những sợi tóc bay tán loạn trong không khí. Du ngã người xuống nền cỏ dại thoảng mùi nắng, đưa tay chỉ chỉ lên trời. Nghi ngước mắt nhìn, những vì tinh tú tỏa sáng lấp lánh như ánh mắt ai, long lanh ngấn lệ. Từng đàn đom đóm chậm rãi bay từ dưới chân núi lên, lập lòe, lập lòe. Cảnh đêm yên bình và thanh tĩnh lạ thường, mùi hương hoa bưởi vương vất đâu đây. Ánh sáng chập chờn từ những con đom đóm hòa với sắc trời nhạt màu thành một bức tranh huyền ảo.

Đêm. Đẹp lạ lùng.

đã từng yêu

***
Bốn năm sau.

Nghi bất ngờ báo tin thành hôn vào một chiều nắng gió. Quán café lắng lại trong những giai điệu không lời trầm trầm, tha thiết, cuốn người nghe vào nhưng suy nghĩ miên man không đích đến. Vy giả lả:

-    Không ngờ mày lại cưới sớm nhất xóm, tao cứ nghĩ, con Châu “bay” trước chứ.

Châu cự nự:

-    Gì mày, tao còn đợi Quân ra trường chứ bộ.

Vy cau mày:

-    Vương tử Nhật Du nhà chúng ta lặn 1 hơi không tăm tích gì nhỉ.

Thục Quyên thở dài:

-    Du đi hơn 3 năm, chẳng biết tin tức gì cả.

Nghi thấy lòng mình xôn xao, như tiếng mõ “cốc cốc” vào chiều hè yên ả năm nào, đánh động cả cõi lòng. Nghi cưới Khang, một anh chàng hơn 5 tuổi, hôn lễ do cha mẹ hai bên sắp đặt, nghe nói Khang thích Nghi từ hồi còn nhỏ.

Chiều nọ, đi thử váy cưới. Khang nói có việc bận đột xuất nên nhờ em họ mới về nước tới chọn lễ phục. Nghi ngồi trên ghế lật lật catalogue, những cô người mẫu mặc váy cưới đủ màu sắc khoe đường cong chết người trên bìa ảnh, tiếng chuông gió vang lên đing đang. Nghi ngước mắt nhìn. Một người cao lớn bước vào cửa tiệm, ánh nắng đầu hạ chiếu trên mái tóc người ấy những mảng lớn vàng rực. ấm áp và dịu dàng, như nhiều năm về trước, khi Nghi còn là cô bé bí thư khờ khạo và người ấy là cậu phó học tập dáng vẻ thư sinh với nụ cười khoe chiếc răng khểnh vui tươi. Dường như, cả một mùa hè đỏ rực sắc phượng vỹ và tiếng ve râm ran dừng lại trong tim Nghi.

Du hơi sững người, nhưng rồi cười thật tươi:

-    Không nghĩ chị dâu mình lại là Nghi. Thật khéo quá!

Nghi nghẹn lời, hốc mũi tự nhiên cay xè. Trò chuyện một lúc, Du cầm cuốn album lên, chọn một kiểu duy nhất cho Nghi, Nghi liếc mắt, chiếc váy thật đẹp. những vòng cung cuốn lại bằng vải ren trắng buông xõa trên nền lụa mỏng, thanh tao và lịch sự nhưng không bớt phần cuốn hút, gợi cảm. Điểm nhấn là đuôi váy với những thiết kế tạo hình cầu kì gắn pha lê.

Du nhìn nghi ấm áp, nụ cười nhợt nhạt nơi khóe môi:

-    Nghi xinh lắm.

Du cúi đầu, vén mấy lọn tóc sang một bên má rồi nghiêng người. Nghi sững sờ. Một nụ hôn thật khẽ nhẹ nhàng đậu lại trên trán Nghi, phớt qua như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước ao bèo. Nghi còn có thể cảm nhận đc hơi ấm phả ra từ làn môi run nhẹ ấy.

Chợt ánh đèn flash lóe lên, cô bán hàng cười vui vẻ, đẹp, đẹp, rất xứng đôi. Rồi quay người đi, lẩm bẩm, ảnh này mà đặt ngoài cửa chính thì hút khách phải biết. Du cười cười nhìn Nghi đang xấu hổ vo vo viền chiếc áo cưới, dải ren trắng thướt tha đã bị vo tròn thành một nhúm dúm dó.

Ngày hôn lễ.

Nghi đảo mắt khắp gian phòng, trong tiếng nhạc nền du dương cất lên, vẫn không thấy hình bóng Du. Lòng tự nhiên có gì đó xốn xang. Khi Nghi và Khang bước ra khỏi lễ đường, một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Nghi ngước mắt nhìn, bỗng nhiên thấy lòng mình trống vắng lạ thường. Đột ngột, cả bầu trời nhuộm sẫm lại, những cánh hoa hồng đỏ thẫm rơi từ trên không trung xuống, một cơn mưa hoa phủ khắp bầu trời , những cánh hoa miên man lững lờ rơi xuống đậu lại trên tà váy trắng tinh khôi. Mặt đất tràn ngập cánh hoa đỏ rực.

Màu đỏ trên nền hoa trắng như càng làm nổi bật sự đối chọi đan xen đến nhức mắt. đám đông ồ lên reo hò. Nghi đưa tay hứng lấy một cánh hoa đang đà rơi xuống, nước mắt tràn mi. Du chỉ có thể làm việc này cho Nghi, việc cuối cùng .

-    Khi nào Nghi cưới, Du sẽ tách từng bông hoa hồng ra rồi rải từ trên trời xuống cho Nghi.

-     Du không được ngồi trên nóc nhà đâu đấy.

-    Yên tâm, Du hứa, Du sẽ không làm thế, Du sẽ thuê người rải hoa cho hôn lễ của Nghi.

hoa rơi

Không có cảnh cô dâu nâng váy cưới chạy ra khỏi lễ đường, nước mắt lã chã tuôn rơi, chạy đến bên người trong mộng, cũng không có cảnh cướp dâu hoành tráng như trong các bộ phim cổ trang mà Khang đã xem, chỉ đơn giản là một cơn mưa hoa và những giọt nước mắt.

Vy ướt sũng nước mắt: Nghi, Du đi thật rồi, Du đi mất rồi.Vừa nãy, Du có đến, nhưng chỉ đứng từ góc bên lễ đường. Du bảo, Nghi xinh lắm, hôm nay không ai xinh bằng Nghi cả. Rồi lặng lẽ ra đi. Lần này là Hy Lạp, nghe nói Du có dự án phát triển bên ấy…Vy nói nhiều, rất nhiều nhưng Nghi chẳng còn nghe được chữ gì nữa. Thục Quyên vẫn đứng đấy, viền mắt rơm rớm nhưng trên môi vẫn là nụ cười khó hiểu.

Nghi cũng cười, vai run bần bật. Bó hoa cưới bị siết chặt méo mó đến thảm hại. Du bảo Nghi ngốc, thực ra , Du cũng ngốc lắm. Nghi bảo Nghi thích đi dưới mưa, Du bắt Nghi mặc áo mưa rồi đèo Nghi đi trong cơn mưa tầm tã trong khi mình đầu trần, Nghi nói Nghi thích ăn kem, Du đạp xe cả trưa mồ hôi nhễ nhại lấy cho nghi một hộp rồi cười trừ nói có việc bận đi mất. Nghi bảo Nghi thích mưa hoa vào hôn lễ, Du bằng mọi giá làm được, nhưng Du lại không biết rằng, người Nghi muốn khoác tay trong thánh đường hôn lễ của mình nhất, chính là Du.

Du ngốc lắm, Du ngốc vô cùng.

Có những lời nói chưa bao giờ thốt ra khỏi miệng. có những cuộc tình, chưa bao giờ có điểm bắt đầu. có những con người, chỉ đơn giản là một thoáng trong đời. Suy cho cùng, cái đã lỡ sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, như dòng thời gian, đã đi không quay trở về. Có ai mua nổi một vé đi tuổi thơ không?
Hai giờ trước.

Khang bước vào phòng chờ. Nghi không ở trong phòng, hôn lễ không có cô dâu? Bên cạnh chân bàn trang điểm màu gỗ sơn bóng, tờ giấy gấp bốn bị gió thổi xuống, nhẹ nằm lại, trắng tinh khôi như màu áo học trò chưa vương vết bụi bẩn nào, chỉ vẻn vẹn 3 dòng chữ, kiểu chữ con trai viết láu:
Nghi à! Nghi thật ngốc!

Du yêu “you” nhiều lắm.

Hạnh phúc của Nghi là hạnh phúc của Du!

•    Gửi từ Di An






Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top