Hoa của tháng 5
2015-06-11 01:00
Tác giả:
Mỗi lần em mở cửa sổ, mùi hương hoa nào thơm da diết, không quá đỗi nồng nàn, lại hơn sự thanh thoảng một tí, đó là những chùm hoa chevre feuilles trắng muốt đang chín dần, lẩn khuất trong đám lá xanh ven bờ tường dưới sân. Hoa cũng như hoàng lan, sẽ chuyển từ màu trắng sang sắc vàng, rồi rụng úa. Cái mùi thơm ấy, cái cách vận động của đời hoa ấy và dung nhan ấy...
Tháng 5, những con đường đơm đầy nắng và hoa cỏ nở bung trên cánh đồng. Một hành trình dọc dài, băng qua biên giới Bỉ rồi rơi tõm xuống cái thung lũng Maredsous đầy hồ nước và rừng cây, chiêm ngắm bầy tu viện cổ như đám thiên nga bất chợt đập cánh.
Cũng đã rất lâu chẳng bước vào một cuộc đi nào. Người còn nhớ chăng, nhã ý muốn dẫn em đi ngắm vịnh Monaco một ngày cuối xuân đầu hạ? Người sẽ chỉ cho em xem, một Monaco rất khác so với cái ấn tượng mà lần đầu tiên em ghé đến, rằng thì mà là ngoài cái nhà gare tuyệt đẹp ngự trong lòng núi, hay hải cảng hào nhoáng của du thuyền khách sạn, ngay cả cái casino với terrasse mênh mông trổ ra ngoài biển khơi, sẽ chẳng là gì so với một Monaco trầm mặc, kín đáo, tươi mát, yên ả, cô đơn mà người đã biết và đã có, đang sống và mãi sống cùng.
Em sẽ đi tàu đến Monaco, chỉ để hẹn gặp Người trong một quán cafe, để nhìn mãi vào đôi mắt Người và hỏi: Sao có thể lãng quên em như thế? Nhưng Người đâu có quên mất em, chỉ là gấp lại một trang thơ của James Joyce và cất đi câu chuyện cổ của Người trên kệ sách.
Em sẽ đi tàu đến Monaco, ngồi ở cafetariat trong nhà gare như em đã từng, uống một cốc cà phê, ăn một chiếc bánh croissant, và nhìn mãi xuống hải cảng xanh gió mịn. Em sẽ đi dạo trong vài khu phố nhỏ, nơi những con dốc xuôi về biển, và mặt đất còn đập nhịp của đại dương. Em sẽ, hẳn thế rồi, tình cờ gặp Người đang ngồi dưới tán che trong quán cafe trên phố, áo chemise trắng, cà kê bên một, hai người bạn sau giờ làm việc.
Thế là sau một năm, em cuối cùng cũng đã xem "Grace of Monaco", một bộ phim chả có gì, nhưng vài cảnh quay thoáng qua vịnh Monaco từ trên cao, từ phía xa, từ trong đêm tối quả thật rất đẹp. Và cái cô nàng Anne Kelly đó thì làm em nao lòng. Cái cô nàng được bà mẹ quý tộc đặt tên theo tên thật của Grace Kelly, đã từng học đại học Monaco, đã sống ở nơi ấy trong nhiều năm, đã từng đày đọa trái tim người em thương mến. Một cô gái duyên dáng và phù hoa như ánh sáng đưa lên từ lòng vịnh, như lát cắt mềm mại mà sắc lẻm của đại dương vào khoảng trời. Như bóng mây đã tan sau một đêm bão biển.

Và trong chúng ta hẳn sẽ tan đi hết dư âm về một ngày cuối xuân đầu hạ. Những ngôi sao nở trong thung lũng êm như nhung, hơi gió se ùa vào qua cửa kính ô tô làm ngón tay em lạnh giá, khuôn mặt tươi tắn của cô serveuse trong nhà hàng quen chào đón chúng ta khi quá giờ service. Vẫn còn có thể ăn tối cùng nhau, uống một ly kir cùng nhau, gửi những tin nhắn yêu thương khi im lặng, kể những mẩu chuyện quá khứ. Và nụ hôn như lá non trên cây.
Sẽ chỉ còn là một vết thương trong lòng em, về một mặt hồ đầy và vương quốc nhỏ. Em sẽ đi tàu băng qua nơi ấy, có thể dừng lại hoặc không, nhưng sẽ không phải để gặp Người hay để lướt qua Người, mà để xoải tung đôi cánh tự do của em, để em lại cười rất sáng, tóc dài rất mịn, và đôi chân đi mãi đi mãi qua những thành cổ, những giáo đường, những cây cầu đá, những bậc tam cấp nở hoa. Để em thấy mình có ích, đáng yêu và đáng được yêu. Thế nhé Người, vương quốc nhỏ, Monaco đó đây trong ký ức của em.
Cửa sổ nhà em vẫn mở, hoa chèvre feuille tháng 5 chín thơm đêm khuya. Hoa giống như hoàng lan ở Hà Nội, kín đáo, khẽ khàng, âu yếm. Hãy là một chùm hoa trắng ngần, ý nhị, nở từng đóa ngọt lành để kỷ niệm không chỉ là một vết thương mà còn là một làn hương sắc.
© Hoa Mưa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.