Hết yêu rồi, lấy cớ gì thương nhau?
2016-03-31 01:00
Tác giả:
Anh có còn về ngang lối ấy...
Anh có còn về thăm nỗi nhớ, nhớ phố xưa có em chờ anh...
Phố thênh thang biết anh về đâu?
Người thích cái cách bỏ đi không hề quay đầu lại, nhìn thẳng phía trước, mặc kệ mọi thứ phía sau, mặc kệ ai ở lại có nhói đau nơi lồng ngực. Nhưng tất cả nỗi đau ấy được bù đắp bởi thứ gọi là yêu. Mà chắc tình yêu lúc bắt đầu hay khi kết thúc cũng mãi chỉ là ta và người cùng nhìn về một hướng, khác chăng là ở cuối cùng của một chặng yêu.
Người thích bỏ mặc ta với thương nhớ dây dưa, với lối cũ đường mưa lẻ loi trong cái khoảng không vừa ngột ngạt đến nghẹt thở, mà nó lại rộng lớn đến chơ vơ không bấu víu được vào đâu. Là yêu cho cùng cạn, hay dại khờ như bao nhiêu người đã từng yêu. Mà lạ đến thương lòng, thương mình sao nỡ đem cái trái tim dẫu nó vô dụng này đặt lên chiếc máy bay giấy người gấp vội, phóng hững hờ, rồi đau lững lờ, nhưng người lại gọi đó là yêu. Ta cũng mập mờ ngỡ mình đang chu du trong cái thế giới tim nó chỉ đập nhịp theo cặp, có ngờ đâu là mình nghĩ, mình thương, chứ người có mảy may lạc nhịp vì ta.

Thà người không ủ ấm một trái tim lạnh lẽo và cô đơn còn đỡ nhói lòng hơn nói yêu ta, rồi yêu có phút giây nào đủ đầy trọn vẹn. Vậy thôi thì đừng bước vào thế giới của nhau làm gì rồi người bỏ đi quay quắt, ta bóp vò kí ức rồi khổ đau cho một mối tình chóng vánh.
“Tình yêu là gì? Là một người ướt vạt áo trước, người ướt vạt áo sau, vì họ đã ôm chầm lấy nhau khi trời mưa trút vội”.
Ta chưa định nghĩa nỗi tình yêu theo cách tim vội buông lơi nhịp đập
Bởi lỡ làng do lòng hấp tấp, do yêu người trong tấp nập ngổn ngang
Người ta nói hết yêu thì buông đi những ký ức, huống hồ gì đó là một mối tình khờ dại chấp nối.
Ta hết yêu rồi, người cứ đi đừng ngoảnh mặt
Dẫu muộn màng rồi cũng hoá lạ xa
Hết yêu rồi cớ chi nói thương nhau!
© Nguyễn Thị Diễm Lệ - blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Khóc rồi cười và bình yên em nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.



