Hãy yêu thương bản thân và gia đình mình thật tốt
2021-11-12 01:20
Tác giả:
Kana
blogradio.vn - Hoàng không đáp lại câu nói của Cẩm Hà, cả 2 chìm vào yên lặng, bóng của họ trải dài theo ánh tà dương, nếu như không có chuyện xảy ra cách đây 10 năm thì có thể Hoàng và Cẩm Hà đã trở thành vợ chồng và giờ đây họ không phải là 2 cái bóng lặng lẽ đi bên nhau thế này.
***
Có những ngày khi thức dậy, tôi hoàn toàn trống rỗng, không mục tiêu, không động lực, tôi như mất đi phương hướng, sự lạc lõng, chơi vơi bủa vây tôi. Có những ngày tăm tối như thể tôi đang bị nhấn chìm sâu dưới lòng đại dương, nhưng một chút ý chí phản kháng tôi cũng không có, tôi cứ thể mặc kệ bản thân từ từ chìm sâu vào vô tận.
Tuổi 22 này, tôi không còn là một đứa trẻ, buồn là khóc, vui là nhoẻn miệng cười nữa. Tôi bắt đầu nhận thức rằng mình đã thay đổi, mình đã lớn, mình đã bắt đầu biết khóc cho những thất bại đầu đời, mình đã biết thế nào là nghẹn ngào, đắng cay cho những đổ vỡ đầu tiên. Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống này màu hồng, tôi nghĩ mình cũng rất thực tế, thế nhưng cái sự “thực tế” mà cuộc sống này mang đến nó như một cái tát đau đớn hoàn toàn khiến tôi tỉnh ngộ.
Đôi lần tôi nghĩ có phải mình quá vô dụng không? Tôi lớn lên trong một gia đình khá giả ở vùng quê, tôi chưa từng thiếu thốn điều gì, nhưng tôi cảm thấy đúng hơn là mình chưa từng có bất kì điều gì.
Tôi không giống như những đứa trẻ khác, tôi có chút cứng đầu, có chút hiểu chuyện. Nhưng tôi vẫn rất yêu quý gia đình mình, vì đã cho tôi ăn học, chăm lo và chu toàn cho tôi đến khi tôi tốt nghiệp Đại Học. Ngay sau khi học xong, tôi đã tự ý thức rằng mình sẽ phải độc lập, tự chủ về tài chính, sống cuộc đời mà tôi mong ước. Những hoài bão, ước mơ, những mục tiêu cuộc đời tuổi 22 phấp phới trong tôi, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi ở lại Sài Gòn và bắt đầu lao vào guồng quay công việc, công việc đầu tiên tôi có được với mức lương ít ỏi đủ chi trả tiền trọ hằng tháng và chi phí sinh hoạt. Tôi tự mua điện thoại trả góp đầu tiên, tôi nghĩ chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Nhưng không, giữa tháng 7 năm 2021, dịch bệnh ập đến, tôi buộc phải nghỉ việc, suốt khoảng thời gian đó, tôi chật vật, xoay xở để trả những món nợ cá nhân, tôi cảm giác như bản thân sắp không thể trụ được nữa.
Tôi mơ hồ nhận ra, hóa ra, việc kiếm tiền sống qua ngày vốn dĩ không dễ dàng như thế. Tôi vẫn còn lại chút ý chí, nhưng ngay sau đó tôi đã bị quật ngã hoàn toàn khi biết gia đình tôi bên bờ vực phá sản. Bố tôi làm ăn thua lỗ, nợ nần, bị kiện tụng vì làm giả giấy tờ, mọi thứ phanh phui khiến ông mất đi lý trí, ông rơi vào đường cùng khi có thể sẽ phải đối mặt với án tù, ông bắt đầu sợ hãi, trốn chạy, ngày ngày chỉ biết uống rượu.
Chưa dừng lại ở đó, mẹ tôi, người mà tôi yêu thương nhất, khiến tôi nhưng chết lặng đi khi biết bà cũng đang ôm một món nợ khổng lồ do trò chơi đỏ đen. Mọi thứ trong tôi nhưng vụn vỡ, tôi phải làm sao đây. Tôi phải làm sao với những món nợ đó đây.
Tôi ghét nợ nần, tôi ghét chúng, tôi có thực sự đang sống trong một gia đình hạnh phúc và bình yên. Hay đó chỉ là những bề nổi, tại sao lại cho tôi cảm giác như thể tôi đã có một gia đình hạnh phúc, để giờ đây trước mắt tôi là gì đây. Tôi cảm giác như mình là một đứa trẻ đang vui sướng cầm trên tay một viên kẹo đầy màu sắc và rồi vỡ mộng khóc òa lên khi bỏ viên kẹo vào miệng nhưng chỉ toàn vị chua cay đáng ghét.
Gia đình là nơi tôi muốn về nhất, là những hình ảnh đẹp đẽ trong tâm trí tôi, giờ đây cũng là nơi khiến tôi mệt mỏi và sợ hãi nhất. Tôi không còn biết phải làm sao. Tôi không thiết tha để làm bất kì điều gì nữa. Dịch bệnh cũng không thể ra đường, không thể đi đâu, tôi suốt ngày chỉ ru rú trong bốn bức tường, đôi mắt lúc nào cũng dán chặt vào màn hình điện thoại. Và rồi, trong những ngày tuyệt vọng ấy, tôi tình cờ gặp anh qua một ứng dụng giải trí trên mạng.
Tôi và anh đã nói chuyện rất nhiều, chơi với nhau rất vui vẻ, chúng tôi dù ở rất xa nhau, chưa từng gặp nhau nhưng cảm giác dành cho nhau rất chân thành, tôi thực sự đã biết thế nào là rung động. Anh và tôi chia sẻ với nhau nhiều điều, cùng vực dậy tinh thần của nhau, anh luôn động viên tôi, tôi luôn ủng hộ anh. Chúng tôi hợp nhau đến thế, vậy mà, ngay khoảnh khắc tưởng chừng chúng tôi có thể tiến triển tốt hơn cho mối quan hệ này thì anh bảo rằng, chúng tôi nên dừng lại, vì anh ở quá xa tôi.
Hóa ra, khoảng cách địa lý cũng là một trong những lý do giết chết tình yêu sao? Hay thực ra chỉ là do lòng người không muốn nữa? Trái tim tôi đau đớn, nhưng tôi lại chẳng thể khóc được, cảm giác cứ như một giấc mơ không có thật, rất mông lung, mơ hồ…Tình cảm chúng tôi vốn dĩ mong manh như thế sao?
Rốt cuộc thì chúng ta đến với nhau chỉ vì sự cô đơn, chúng ta gieo rắc những hi vọng nhỏ nhoi, để rồi chúng ta nhận ra sự khác biệt, và chúng ta rời bỏ nhau như vậy sao? Cảm xúc hỗn độn ấy cứ bao trùm lấy tôi, tôi thực sự muốn tìm câu trả lời, nhưng hình như tình cảm này vốn không có một sự rõ ràng ngay từ giây phút bắt đầu.
Hôm nay tôi thức dậy, nhẹ nhàng mở rèm cửa sổ mà suốt mấy tháng qua tôi chưa từng mở nó. Những tia nắng sớm mai len lỏi vào trong góc phòng, tôi đứng im cảm nhận sự ấm áp ấy, hồn tôi như một mảnh vườn tan hoang sau một cơn mưa dữ dội tối qua giờ cũng được xoa dịu phần nào.
Hóa ra, trưởng thành chính là cảm giác này, chấp nhận sự mất mát, chấp nhận những điều không hoàn hảo, chấp nhận đương đầu những khó khăn phía trước. Yếu đuối, hèn nhát, đau khổ...chúng ta có được những cảm giác này vì thực ra, chúng ta cũng chỉ là những con người đang sống mà thôi. Ý tôi là sống, chứ không phải tồn tại.
Ngày bé, buồn có thể khóc to, để được mọi người chú ý, dỗ dành. Giờ đây lớn rồi, có khóc to, cũng chỉ dám khóc một mình, khóc rồi lặng lẽ lau nước mắt, tự trao cho mình một cái ôm, vỗ về bản thân. Suy cho cùng, chúng ta đang sống cuộc đời của chính mình, chúng ta không thể không có trách nhiệm với bản thân.
Tôi nhấc điện thoại gọi về cho gia đình, giọng mẹ tôi nghẹn ngào bên đầu dây khiến khóe mắt tôi cay xè. “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi vì trong khoảnh khắc ấy con đã chối bỏ gia đình mình, xin lỗi vì sự ích kỷ của con, con xin lỗi vì đã hờn trách bố mẹ. Con biết con cứng đầu, nhưng chưa bao giờ con ngừng yêu thương bố mẹ cả. Mẹ hay là gia đình chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn này mẹ nha, chúng ta bắt đầu lại từ đầu mẹ nha”.
Ai đến trong cuộc đời bạn cũng có thể rời bỏ bạn đi bất kỳ lúc nào, nhưng bạn biết không, bản thân chúng ta và gia đình là thứ không bao giờ rời bỏ chúng ta.
Hãy yêu thương bản thân và gia đình mình thật tốt. Hãy sống có kế hoạch, mục tiêu, không sợ hãi những khó khăn, không buông bỏ những ước mơ, những hoài bão, sống yêu thương và có trách nhiệm. Nhất định không được bỏ cuộc. Tôi không muốn mình cứ sống mãi trong những tiêu cực, sợ hãi. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải tự mình đứng lên và bắt đầu lại. Tôi vẫn tin tưởng rằng, sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.
© Kana - blogradio.vn
Xem thêm: Anh đã có bản tình ca cho riêng mình | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.