Hãy yêu đi chứ, đừng mãi làm cô gái độc thân
2015-05-15 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Sao em không thể yêu như những gì tuổi xuân mình mách bảo? Hãy yêu đi chứ, đừng mãi làm cô gái độc thân. Hãy buông tay những mùa mưa ẩm ướt một mình để đón màu nắng mà em yêu thích. Màu nắng rực rỡ sẽ giúp em thấy mình tràn đầy sức sống.
Sẽ chẳng là gì nếu không có cái thói quen hay vu vơ viết những thứ chẳng vào đâu khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống. Và rồi tôi nhớ về em...
Chuyện kể là có một cô gái yêu màu đen và trắng.
Em - ghét người nói quá nhiều nhưng lại thích thánh thót bên những đứa bạn cùng cạ.
Em - thích ngao du cùng những chuyến đi phượt dài.
Em - sống khô khan nhưng thi thoảng vẫn hay viết lách, những câu chuyện không ủy mị nhưng lại hay nghe những bản nhạc ướt át.
Em - sống phóng khoáng nhưng rồi tôi vẫn bắt gặp em ngồi trầm ngâm nhâm nhi cafe một góc nơi quán quen bên Hồ Tây lộng gió.
Em - yêu tự do.
Một người con gái tưởng chừng có quá nhiều mâu thuẩn hẳn rằng mọi thứ như vẻ ngoài của nó.
Tôi biết em thích cafe, thích phóng xe vi vu vào một chiều Hà Nội tràn ngập gió, thích âm thầm làm những điều mình muốn im lặng không chút phô trương.
Tôi biết em yêu mùa hè và cả màu nắng vàng rực rỡ chói chang nhưng em mãi chẳng yêu người như tôi.
Cô gái ơi em biết không? Em vô tình đến kiêu ngạo, quá mải mê với công việc mà bỏ quên những thú vui khác của tuổi trẻ. Em cười như mùa thu tỏa nắng nhưng in sâu thẳm trong ánh mắt ấy là chất chứa một nổi cô độc đến kiêu kì.
Tôi ước mình được ẩn chứa đằng sau âm điệu trầm bổng ấy để có thể sống mãi với giai điệu âm du dương ấy. Em thông minh, giỏi giang nhưng không thể cất giấu nỗi buồn sâu kín.
Sao em không thể yêu như những gì tuổi xuân mình mách bảo? Hãy yêu đi chứ, đừng mãi làm cô gái độc thân. Hãy buông tay những mùa mưa ẩm ướt một mình để đón màu nắng mà em yêu thích. Màu nắng rực rỡ sẽ giúp em thấy mình tràn đầy sức sống.
Đôi khi, tôi muốn nhìn thấy em khoác lên mình bộ váy thướt tha thay vì quần jean áo phông bụi bặm, thích em để tóc dài uốn lọn thay vì tóc ngắn rối bù. Em của bây giờ vừa mong manh tựa như những giọt nước nhưng rồi lại cứng cỏi hơn pha lê.
Tôi thích cách em vuốt mái tóc khi cơn gió chiều chợt nổi,. Bàn tay nhỏ nhắn luồn qua mớ tóc rồi, chiếc đồng hồ điện tử đen bóng ghồ ghề ôm trọn cổ tay nhỏ. Bỗng nhiên tôi ghen tị với cái đồng hồ ấy, tôi ao ước được nắm tay em một lần và kéo em ra khỏi thế giới của em...
Nhưng chưa một lần cô gái ạ!
Em vẫn sống tốt khi em thích một mình. Em độc thân và không cần một chàng trai như tôi để em dựa vai. Vẫn thích mỗi sáng dậy tự mình dắt xe ra cổng đi làm, tối ngủ muộn không sợ ai nhắc nhở. Và lại quên bữa thường xuyên nhưng không một cuộc gọi hay tin nhắn để bắt em phải chăm sóc bản thân thêm ngàn vạn lần nữa... Hay giản đơn em chưa chạm đến một tình yêu đích thực dành riêng em!
Ừ thế em cứ tiếp tục vậy đi! Gửi tặng em cả một mùa phượng vĩ để em vươn mình theo gió.
Tôi sẽ đợi em - “Cô gái độc thân không cô đơn”
©Nguyễn Trâm – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...
Hối tiếc
Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.
Lối ra trong sương mù
Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.
Ngày yên…
Mặc cho gió thổi bay làn tóc rối, chúng thủ thỉ thù thì với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói cho nhau nghe những điều sâu kín. Người ta nói tuổi học trò là tuổi mộng tuổi mơ đâu có sai tí tẹo nào.
Thay đổi - sự thú vị của thanh xuân
Sự thay đổi vốn dĩ luôn diễn ra trong từng phút, từng giây của cuộc đời mỗi người. Nhưng có lẽ nó chỉ thú vị và đáng yêu nhất ở năm tháng thanh xuân.
Con nợ ba
Bởi lẽ, ba muốn được nhìn thấy mẹ và con lần cuối. Con cũng không hiểu sao lúc đó con chẳng thể suy nghĩ và làm gì. Mọi thứ đến với con quá đột ngột.