Hãy tin rằng mình đang hạnh phúc
2018-01-09 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ta cứ luôn mặc định thứ làm ta hạnh phúc phải là những thứ đắt nhất, có giá trị nhất nhưng có những thứ chỉ hào nhoáng ở bên ngoài, có những điều đẹp đẽ lại ẩn giấu trong vỏ bọc rất bình thường. Hạnh phúc không đo bằng những điều ta có, nó phụ thuộc vào nhận thức của chúng ta khi đón nhận mọi thứ đến với mình, đó là cảm giác ở trong tim.

Tiếng chuông điện thoại làm tôi dứt ánh nhìn như đang thôi miên vào làn khói nghi ngút toả ra từ ly cà phê đen, đặc quánh:
"Làm thế nào để hạnh phúc, mày nhỉ?"
Tin nhắn gọn lỏn, nhưng làm tôi chững lại một nhịp trái tim, bên ly cà phê tôi nghĩ ngợi, tôi chưa bao giờ tự hỏi mình có hạnh phúc hay không, tôi chỉ nhìn thấy quanh tôi, dường như họ đang hạnh phúc.
Vài tuần trước, tôi dành dụm hết số tiền đi làm thêm để mua một chiếc túi hiệu thích từ lâu. Tôi nhớ mình đã reo lên thích thú khi cầm trên tay chiếc túi màu ghi xám trên tay, đó là món đồ mà tôi mua bằng đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình. Nhưng khi tôi thấy bạn tôi đeo chiếc túi hiệu khác đến buổi họp lớp cuối năm, tôi mê mẩn nhìn vào từng đường may tinh tế và thiết kế sang trọng của chiếc túi có giá gấp mười lần chiếc túi của tôi, cái cảm giác hạnh phúc khi có chiếc túi của tôi biến mất, thay vào đó là cảm giác chạnh lòng. Trong phút chốc, tôi đã nghĩ cô ấy thật hạnh phúc.
Một thời gian sau, tôi tình cờ gặp cô ấy trong một tiệm cà phê, trong vài phút ngắn ngủi cô ấy đã nói với tôi:
- Thực ra tớ chẳng hề hạnh phúc, tớ cứ lao đi kiếm tiền, tớ chẳng có thời gian cho gia đình, bạn bè.
Có một người bạn cấp 3 của tôi cô ấy nghỉ học vì trót mang thai, có rất nhiều người nói cô ấy không thể hạnh phúc được khi làm mẹ ở tuổi còn quá trẻ, cô ấy chẳng có gì ngoài người chồng với công việc không ổn định và một bào thai đang thành hình trong bụng. Khi gặp lại, cô ấy vẫn rất khó khăn và chật vật để kiếm sống, nhưng nụ cười của cô ấy thì đặc biệt rạng rỡ và cô ấy nói rằng:
- Tớ chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình. Và điều đó làm tớ thấy hạnh phúc.

Ta cứ luôn mặc định thứ làm ta hạnh phúc phải là những thứ đắt nhất, có giá trị nhất nhưng có những thứ chỉ hào nhoáng ở bên ngoài, có những điều đẹp đẽ lại ẩn giấu trong vỏ bọc rất bình thường. Hạnh phúc không đo bằng những điều ta có, nó phụ thuộc vào nhận thức của chúng ta khi đón nhận mọi thứ đến với mình, đó là cảm giác ở trong tim.
Hạnh phúc không phải có nhiều bằng cấp đến nỗi cảm thấy ngột ngạt và dư thừa Ta chỉ thấy hạnh phúc khi bớt sân si, bớt so sánh mình với người khác.
Tôi thấy mình may mắn khi vẫn còn đôi mắt sáng để nhìn ra ngoài kia một chiếc lá vàng rơi rụng, làm tôi nhớ về một kỷ niệm đã qua từ lâu.
Tôi vẫn còn một đôi tai nghe rõ tiếng mẹ mình trong điện thoại: "Về nhà đi con, cả nhà rất nhớ con."
Trong những tháng ngày tất bật việc học hành và làm thêm, tôi vẫn có khoảng lặng cho mình để ngồi trong một quán vắng ngày mưa gió, dù chỉ có một mình đọc một cuốn sách còn dang dở và nhìn dòng đời ngoài kia vội vã.
Tôi vẫn trao cho bạn tôi sự tin tưởng nhất định để khi cô ấy chông chênh, trong số những người cô ấy tìm đến, có tôi.
Thực ra nếu chúng ta nhìn ra xa một chút sẽ thấy hạnh phúc bên ta rất gần, chỉ là có lúc ta đã vô tình lãng quên nó đi bằng cách áp đặt hạnh phúc của người khác vào cảm giác của bản thân mà thôi.
Tôi đã soạn một tin nhắn gửi cho cô bạn: "Hãy tin rằng mình đang hạnh phúc nhé, bạn tôi."
© Hoàng Dương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.







