Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy thôi nào giận hờn nhau...

2011-01-28 10:46

Tác giả:


 

Truyện online

  ...Bướm hoa cười đùa, cùng sánh bước bên nhau dưới con phố dài. Đến trong mộng rồi, đến trong cuộc đời lòng ngất ngây bên ánh trăng mơ màng..

Nước mắt cứ ngọt ngào chảy dài trên gò má ram ráp. Xon xót. Trái tim rộng ràng như muốn nghẹn thở. Em vùi sâu mình hơn trong hai chiếc chăn bông xù sụ...

Hà Nội mấy hôm nay đang phải trải qua những ngày lạnh tê tái. Trẻ em mấy hôm nay không phải đến trường, người lớn đã phải lôi những chiếc áo đại hàn ra rồi mà vẫn thấy run rẩy trong tiết trời se buốt. Mưa lâm thâm. Nàng gió khúc khích chọc ghẹo chàng mưa. Nhà nhà đóng cửa, ánh đèn phố như cũng hiu hắt hơn, lặng lẽ, mùa đông rét mướt đã thực sự gõ cửa từng nhà. Em lười nhác chẳng còn muốn đến phòng tập sau mỗi buổi chiều tan ca nữa, cứ để miss call vậy cho những cuộc hẹn mà biết chắc là mình sẽ phải thò mặt ra ngoài đường. Hôm nay về sớm hơn một chút, và sẽ thôi không nghĩ đến anh nữa nào. Lại giận nhau rồi? Cũng không hẳn, chỉ vì sáng nay đi làm anh muốn em đưa thuốc uống qua phòng tập cho anh, chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, mình cứ lao vun vút đến trước cổng công ty anh vậy. Sau một hồi chỉ trỏ đường đi, mình vẫn không hiểu phải đi đến phòng tập như thế nào nữa, cái khoản nhớ đường là mình kém nhất, anh cũng biết thế cơ mà... Vậy đấy, và mình lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng đến được chỗ anh, chẳng thèm nhìn mặt anh nữa. Em giận.

Cả ngày cứ ấm ức mãi chuyện "chỉ đường cũng không ra", lờ đi những tin nhắn của anh, và thích thú với ý định tối nay không nhắn tin, không nói chuyện, không gặp gỡ gì anh hết.

"Mình đi uống trà đi em!"

"Trà hoa?" - mắt mình tươi sáng là thế, miệng cười toe toét, phút chốc quên mất là mình đang giận anh - "anh lạnh lắm không? anh ăn gì chưa?" - chợt nhận ra dáng anh đang run rẩy vì lạnh. Anh bước vào nhà, rùng mình, nàng gió đã kịp mang theo hơi thở giá buốt len lỏi vào căn phòng qua cánh cửa nhỏ.



Hai anh em nắm tay thật chặt, bước đi trong cái rét căm căm của buổi tối Hà Nội...

"Hôm nay giận anh đúng không?"

"Không có"

"Lại vừa đi xe vừa thế này à?" - Anh đưa hai tay lên ngang tầm mắt rồi kéo xuống song song làm dáng bộ khóc nhè quen thuộc của mình, cố làm cái miệng trề ra đầy diễu cợt.

"Không phải, không phải mà...Em không thèm khóc"

"Lại nói dối anh, anh biết thừa"

Anh giỏi thế, cái gì cũng biết - mình thầm nhủ, cũng xí hổ quá, sao anh lại biết nhỉ?

Anh... xa nhớ!

Đã gần 5 tháng kể từ ngày chúng ta xa nhau. Nhanh thật đó anh ah, ngoảnh đi ngoảng lại đã thấy mình thật mạnh mẽ suốt gần nửa năm qua... Có lẽ anh đã quên em!

Hôm qua chat với anh D, anh ấy hỏi em còn nhớ anh không? Em bảo em làm sao mà quên được rồi em cười. Lời nói của em có thể anh ấy cũng sẽ mỉm cười, anh ấy bảo thấy em khá hơn rồi. Em nói rằng tim em vụn vỡ và em nhớ anh...

"Anh H dạo này khá hơn rồi, nhưng vẫn gầy thế, không u uất như đợt trước". Em thấy vui vì anh cũng đã lấy lại được thăng bằng cho cuộc sống của mình.

Em nói ra và viết ra nhưng không muốn phủ nhận cảm xúc của mình. Ngẫm lại, từ ngày quen anh, yêu anh và rời xa anh... em vẫn nghĩ đến anh. Chưa ngày nào trôi qua em không nghĩ về anh. Chưa ngày nào em kông có anh trong tâm trí. Có thể em thật là ngốc khi mà cứ tin vào những điều không thể. Có thể em thật mù quáng khi cứ nghĩ mãi đến tình yêu của chúng ta, nghĩ mãi ngày anh và em lại bên nhau. Có thể ... mãi mãi điều có thể sẽ không đến vậy mà em vẫn tồn tại trong có vỏ bọc em tự tạo ra này, tồn tại trong cuộc sông và những suy nghĩ này mãi thôi...

Em viết ra cũng không phải em muốn anh phải lo lắng gì, bận tâm gì về em nữa. Cứ cho là khoảng trống ở đâu đó mà chúng ta sẽ không rơi vào và cũng sẽ không tìm ra. Cứ cho rằng con người em trên trang viết này không có thực ngoài đời. Bởi vì em còn rất nhớ anh và còn rất yêu anh!

Anh yêu dấu, không biết mỗi sớm mai thức dậy giữa bộn bề lo toan của cuộc sống anh sẽ nhớ tới em?
..

Thế giới giữa 2 chúng ta là một khoảng lặng...

Và em...

Sẽ không hoài tưởng mãi???

Em sẽ sống mỗi ngày, sẽ thay đổi mỗi ngày, cảm nhận mỗi giây phút của cuộc sống qua đi...



Trong góc trà hoa, anh và em lại tranh luận về buổi sáng ngày hôm nay, lại tranh luận về những vấn đề, giống như những điều trong bức thư em đã viết cho anh của 6 tháng về trước. Em đã không gửi nó đến anh, cho tới tận bây giờ, em vẫn chưa gửi...

Cuộc sống ngày hôm nay giống như một giấc mơ vậy, mới đó, chỉ vài tháng trước thôi em còn mơ mộng mãi, còn mong đợi mãi giây phút chúng ta lại trở về bên nhau. Ai cũng nói rằng đó là điều không thể, bản thân em cũng thấy rằng đó là điều không thể... Và rồi, khi em tuyệt vọng nhất, điều kỳ diệu đã đến với em!

Ngày hôm nay em lại rơi vào sai lầm đó? Chưa thực sự biết trân trọng cuộc sống của hiện tại?

Hãy thôi nào giận hờn nhau... Em không muốn ngày xưa đó lại trở về, sẽ lại nhức nhối trái tim em... "Sẽ không bao giờ như vậy nữa, không bao giờ nữa...nhé em!" - em mơ màng thổn thức trong tiếng anh vỗ về.

Nắng mai tràn về, bướm hoa cười đùa... trái tim em rộn ràng, ngân nga tiếng hát, lòng ấm áp lạ kỳ giữa đêm đông giá lạnh.

Thật kỳ diệu!

  • Gửi từ email Minh Ngọc - minh_ngocpt@

 

Click vào đây để biết thêm thông tin về tuyển tập sách mới phát hành: "Thư gửi người yêu cũ" của Blog Việt

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn đồng gửi blogviet@vietnamnet.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top