Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận bằng trái tim
2013-09-22 22:42
Tác giả:
Có đôi khi, đừng nhìn mọi thứ, đừng cảm nhận mọi thứ xung quanh chỉ bằng ánh mắt suy xét. Vì mắt luôn có một khuyết điểm lớn, đó chính là điểm mù. Những thứ vô tình rơi vào điểm mù ấy sẽ khiến tình cảm của ta đi chệch khỏi con đường đúng đắn. Hãy nhắm mắt lại, cảm nhận bằng nhịp đập của trái tim, bạn sẽ thấy được: xung quanh ta không có những kẻ đáng ghét, chỉ là họ không biết thể hiện tình cảm của mình như thế nào mà thôi!
17 tuổi, cái tuổi đầy mộng mơ, cái tuổi mà cảm xúc đã có những chuyển biến rõ rệt. Bạn có thể được trải nghiệm việc yêu ai đó bằng cả trái tim như một người trưởng thành, sẽ có lúc làm tổn thương người khác chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, sẽ có lúc lật tẩy được vỏ bọc của những xúc cảm lạ kì…
Sau 1 năm học, tôi đã có thể thân thiết với hầu hết học sinh mới trong lớp. Việc đó chẳng khó nhưng cũng chẳng dễ đối với một người khá hướng nội như tôi. Nhưng có một vài lưu ý đặc biệt đối với một cậu học sinh đặc biệt. Hắn có sắc có tài, mỗi tội cái tín lại hơi…điên khùng. Bây giờ tôi mới có dịp dùng đến câu “oan gia ngõ hẹp”, không hiểu kiếp trước tôi nợ hắn cái gì mà kiếp này tôi phải chịu những cảnh dở khóc dở cười như hiện tại. Hắn ngồi bàn trên, tôi ngồi bàn dưới, cứ chốc chốc lại quay xuống trêu chọc tôi. Lúc thì làm rơi cái bút, khi thì quyển vở, rồi thì kí linh tinh vào sách rồi cười gian xảo: “Mai sau tôi nổi tiếng rồi muốn xin cũng không được đâu, giữ gìn cẩn thận vào đấy, he he” và tỉ tỉ các việc làm quái dị khác mà hắn đem tôi ra làm trò vui. Người xưa có câu: “Con giun xéo mã cũng quằn”, đã có lúc tôi vung lên hung hồn xả vào mặt hắn vài câu đe dọa kiểu trẻ con: “Hãy đợi đấy, rồi sẽ có lúc ta trả thù!”. Lúc đó Hắn đứng dậy thở dài buông một câu phũ phàng: “Nhìn này, mới có đến vai tôi, đợi khi nào cao bằng rồi hãy tình đến chuyện trả thù nhá!” rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mọi người trong lớp hay gán ghép chùng tôi thành một cặp, tôi thì ra sức biện bạch là không phải, hắn thì cố sức bảo vệ ý kiến của mọi người, đôi khi còn chêm vào vài câu ngọt sớt: “Em yêu, xem mọi người ủng hộ chúng ta chưa kìa!”. Ôi sởn da gà. Lại còn được bọn con trai trong lớp, bắt chước hắn: thằng này ôm vai thằng kia, hôn gió rồi: “Em yêu!”. Hết nói luôn.
Nhưng, cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người, đã cho tôi một cơ hội để trả thù tên phát xít ấy. Theo thông tin mật từ nhỏ bạn thân, hắn đang “cảm nắng” một bạn gái nào đó rất xinh xăn học lớp bên. Dù hắn là một tên ngốc, tên điên, tên khùng,…thì cũng chỉ là một con nhặng xanh bé nhỏ không thể thoát khỏi “biển tình ngang trái”. “Ha ha!”, chẳng biết từ bao giờ mà tôi đã đứng thẳng người, hiên ngang, vĩ đại giữa lớp mở miệng, nhe răng cười hô hố như một…bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại, 94 con mắt ngạc nhiên đồng loạt hướng về phía tôi rồi đồng loạt cười nghiêng ngả, và hắn vừa cố nhịn cười, vừa cho tay lên giả vờ nghe điện thoại: “Alo, bệnh viện tâm thần Hà Nội phải không, chúng tôi đang có một ca bệnh cực nặng, đến nhanh nhé!”. Lại một lần nữa, một tràng cười nổ ra to gấp đôi lần trước. Ôi, xấu hổ chết mất
Valentine, dư âm của mùa đông vẫn còn đọng lại ở một vài nơi. Người người qua lại vội vã, có chút hồi hộp trên gương mặt một cậu bé, có cái màu đỏ dễ thương trên khuôn mặt và nụ cười hạnh phúc của một cô bé. Những thanh socola ngọt lịm truyền tay nhau thật ấm áp. Tôi buồn bã đi trên phố, khí lạnh thấm vào da thịt buốt giá, kéo lại chiếc khóa áo lên tận cổ, cảm giác đã ấm lên đôi chút, nhưng sao trái tim vẫn lạnh buốt, như có tảng đá nặng đè mãi không chịu buông.
Hôm nay tôi đã phá hỏng đôi giày mà tôi yêu quý nhất, buồn! Điều đó không quan trọng bằng việc tôi đã tạo ra sự hiểu nhầm giữa hắn và cô ấy, ngày tỏ tình của hắn thất bại thảm hại. Cuối cùng thì tôi cũng đã trả thù được, nhưng niềm vui khi hoàn thành mĩ mãn kế hoạch này đâu rồi? Sao lại có một chút hối hận thế này? Là tại ánh nhìn thất vọng của Hắn, cái dáng đi cô độc ấy, tại câu nói cuối cùng: “Quá đáng lắm, tại sao lại là cách này chứ? Tôi chỉ muốn được yêu thôi mà! Được, là tôi sai, tôi đã sai thật rồi nên mới vướng vào cô, đồ ngốc”, hay là tại câu chuyện về gia đình hắn – bố mẹ li dị, hắn không theo ai mà chọn cách sống tự lập khi tôi vừa mới nghe cách đây 20 phút? Hay là vì một nguyên do nào khác? Ánh đèn vàng dọc con phố sáng rực, soi đường cho xe cộ qua lại, hay chăng đang soi sáng lối đi của con tim…
Những ngày sau đó, hắn tuyệt nhiên không nói với tôi nửa lời, không trêu chọc, không phá bĩnh, tôi như một kẻ vô hình trước mặt hắn. Có một chút khó chịu, có một cảm giác là lạ len lỏi trong tim, hình như những trò nghịch ngợm nơi Hắn đã trở thành một phần trong cuộc sống thường trực của tôi. Tôi thực sự không thể chịu nổi hơn được nữa, tôi muốn hắn trở lại như ngày trước, có lúc thay đổi không hẳn là một việc tốt. Hết giờ học, tôi kéo hắn chạy như bay ra khuôn viên sau trường, hắn không phản kháng, chỉ lầm lũi bước theo (đừng ngạc nhiên, chân hắn dài hơn mà). Nhìn vào đôi mắt thờ ơ ấy, tôi thoáng chút thất vọng, sao hắn không tức giận hay hỏi xem tôi kéo hắn ra đây làm gì, chỉ một câu thôi cũng không có. Một khoảng im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió hòa lẫn tiếng thở đều đều của cả hai. Cuối cùng, Hắn quay người toan bỏ đi.
- Đứng lại! – tôi hét lên
Hắn dừng bước nhưng vẫn quay lưng về phía tôi, hít một hơi dài, tôi nói:
- Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên vì sự ích kỉ của bản thân mà làm tổn thương cậu, tôi không biết cậu lại có một hoàn cảnh đáng thương như vậy, nếu...
- Nếu biết thì sao? Cậu sẽ làm gì, thương hại tôi sao? Tôi không cần, tôi không cần sự cảm thông từ phía người khác, đặc biệt là cậu. – Hắn ngưng một lúc, thở dài rồi nói tiếp – Có biết vì sao tôi lại hay trêu chọc cậu như vậy không? Dù chúng ta không biết về nhau quá nhiều nhưng tôi thực sự thích cậu, thích cái cách cậu tức giận, thích cái nụ cười của cậu, thích nhìn cậu những lúc bối rối, ngượng ngùng vì bị gán ghép. Có lẽ nó gọi là yêu bằng cảm giác. Tôi thực sự không biết bày tỏ với cậu như thế nào, tôi sợ cậu sẽ từ chối, thế nên tôi chọn cách hành hạ cậu để cậu phải mỗi ngày đều nghĩ đến tôi, biết đâu… sẽ thích tôi giống như tôi thích cậu… nhưng đổi lại được gì, chỉ càng làm cậu ghét tôi… Tôi chọn người yêu tôi, cứ nghĩ sẽ làm cậu phải nhận ra trong cậu có tôi và tôi nhận lại được gì? Hóa ra trước giờ cậu chỉ muốn trả thù tôi.
- Phải tôi thực sự ghét cậu nhưng mà…
- Không còn quan trọng nữa, tôi thực sự không muốn cố gắng nữa, ngày mai tôi sẽ sang Mĩ sống cùng mẹ, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cậu, để cho cậu được tự do và…hạnh phúc
Tôi thực sự shock, có cái gì đó trong tim tôi đang vỡ vụn, cái xúc cảm chưa kịp gọi tên giờ đã thoát khỏi cái vỏ bọc kín đáo của nó và trỗi dậy, mạnh mẽ đẩy những giọt nước mắt lạnh lăn dài trên má, tôi nói, yếu ớt:
- Đừng đi, có được không, tôi… tôi… cần cậu

Hắn từ từ quay người lại, dáng đứng ngược nắng xuân khiến cả người Hắn như toát ra một ánh hào quang rực rỡ, tiến đến, lấy ngón tay nhẹ lau giọt nước bướng bỉnh không chịu rơi xuống trên má tôi, mỉm cười:
- Không, tôi vẫn sẽ đi, tôi sợ cậu chỉ là nhất thời cảm động, sẽ nhầm lẫn giữa tình yêu và sự cảm thông. Hãy để thời gian chứng minh tất cả, nếu gặp được một người khác… khiến trái tim cậu yêu thật lòng thì hãy quên tôi và những kỉ niệm của chúng ta, còn nếu thực sự cần tôi thì hãy chờ, nhé!
P.S: Câu chuyện của tôi không có một nội dung mới lạ, không có những tình huống lãng mạn, không có những bi kịch éo le, không có những lần gặp gỡ tình cờ. Chỉ đơn giản là một câu chuyện nhỏ lạc lõng giữa vô vàn những câu chyện tình cảm động khác. Chỉ đơn giản là một câu chuyện khiến bạn tìm thấy một chút cảm giác, nhỏ bé thôi ở bản thân mà bạn vô tình lãng quên.
• Bài dự thi của Bồ Công Anh <nimngo13@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.



