Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy cứ đứng dậy mà bước đi

2015-02-12 01:01

Tác giả:


Yêu 24/7 - Không ai có thể giúp mình đứng dậy trên đôi chân của mình ngoài chính mình cả. Có ai đó bên cạnh thì đỡ cô đơn, nhưng lại làm mình yếu đuối đi. Chi bằng tự mình đứng dậy, tự mình đi tiếp. Ngày này Hà Nội vẫn lạnh như mùa đông mấy năm trước, lại lấy hai bàn tay đan vào nhau, tự nhủ, cố lên, rồi cũng qua.

***

Góc văn phòng yên tĩnh, chiếc tivi vẫn hoạt động suốt giờ làm. Dán mắt vào những dòng tin tức kinh tế loằng ngoằng, tôi mặc cho dòng nước mắt bắt đầu ứa ra vì một luồng suy nghĩ khác cứ đan xen vào từng câu chữ. Cộng đồng kinh tế ASEAN. Anh đi thật rồi...Giá xăng dầu giảm mạnh. Anh hết cảm xúc nên mới thế. Chuông điện thoại reo, visa, lãnh sự, tôi thất thần trả lời trong vô cảm. Là công việc, tôi chẳng quan tâm, điều tôi quan tâm bây giờ là tại sao anh thay đổi nhanh như thế? Anh thay đổi mà sao chẳng thèm nói một lời?

Lại nhấc tờ Vietnam News, tôi ép mình đọc tiếp. Nợ xấu, giảm phát. Xã hội vẫn điên cuồng thế, thay đổi lên xuống chóng cả mặt. Dòng suy nghĩ lại đan xen không cách nào kìm được, cả anh cũng thế, sao anh lại như thế?

Cứ tưởng hai người yêu nhau thì sẽ quyết tâm để đến với nhau. Ai bảo như vậy, người ta yêu mình nhưng người ta vẫn chán rồi bỏ đi đấy thôi. Vài tháng trước thôi, anh nói anh sợ thời gian, anh sợ hai năm sẽ làm người ta thay đổi nhiều, anh sợ mình sẽ không là gì của nhau. Mà mới hai tháng sau, chính anh lại là người vứt bỏ mọi lo lắng đó đi để đổi lấy sự bình an cho riêng mình.

buông tay

Không phải là nền kinh tế, không phải là chính trị, không phải là mấy thứ vĩ mô đó làm cuộc sống của tôi điên đảo, mà chính sự im lặng của anh đang làm tôi mất kiểm soát. Anh đi rồi, đi chẳng thèm chào một câu, dù là một lời chúc sáo rỗng cũng không, mặc tôi ra sức chạy theo gào thét. Tôi chẳng biết phải làm gì với cái mớ hỗn độn này.

Tôi kể cho bạn bè, họ lắng nghe và đưa ra lời khuyên, điều mà tôi không muốn nghe. Cái tôi cần nghe chỉ tôi hiểu, tôi giữ cho riêng mình, có chút hy vọng, có chút niềm tin, có chút cay đắng, có chút oán giận, có chút van xin. Người ta nói mãi rồi tôi cũng hiểu, tôi cũng không gồng mình lên nữa, vì người tôi muốn đồng cảm giờ chẳng may may đoái hoài, vì mỗi lần gồng mình lên vứt đi chút tự trọng như thế, tôi thấy như tự làm đau chính mình.

Có những dòng chữ vô tình giết chết cả một nửa tâm hồn. Điều cuối cùng anh nói: "Em muốn nghĩ gì cũng được". Tôi hiểu. Anh không quan tâm nữa. Tôi nghĩ chắc mình đã sai, tôi muốn xin lỗi, tôi muốn thay đổi, nhưng anh không cho tôi cơ hội. Vì tình cảm đã khác rồi nên đôi khi người ta lạnh lùng sắt đá như thế. Là như thế, là sự thật, tôi buộc phải hiểu.

"Tôi muốn hát cho những ngày khắc khoải
Cọng rơm nhỏ buộc lấy mảnh mây trời
Đừng cố níu những gì còn sót lại.
Không thuộc về mình có níu cũng vuột thôi..."


Tưởng bao yêu thương là thế, bao kỷ niệm đẹp thế, trải qua khổ đau cùng nhau là thế, người ta sẽ trân trọng hơn, gắn bó hơn. Ai đem bao cảm xúc đốt thành tro, thả vào gió, rồi thời gian cũng cuốn đi hết, chẳng còn gì. Mọi thứ chỉ có ý nghĩa và giá trị tại thời điểm nhất định, vậy nên mình cũng chỉ quan trọng với người ta vào một lúc nào đó thôi. Đau quá thì buông. Những điều này tôi cũng hiểu, mà không dám tin..

Có lẽ là thế thôi, cốc nước nóng quá người ta không cầm được nữa nên rơi vỡ rồi, tôi còn nhặt lại mảnh vỡ mà làm gì. Là vậy thôi, con đường này mờ mịt quá thì người ta đi con đường khác. Em cũng sẽ đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Sau cuộc tình đổ vỡ lần này, tôi cũng học được nhiều điều. Có lúc một mình nằm nghe Gloomy Sunday chiều Chủ Nhật mưa lạnh buốt, tôi hiểu rằng chúng ta phải chấp nhận những lúc cô đơn, những lúc chán nản như một phần tất yếu trong những cung bậc cảm xúc. Trời cũng có lúc buồn mà khóc, huống chi là con người..

Tôi cũng học được rằng không ai có thể giúp mình đứng dậy trên đôi chân của mình ngoài chính mình cả. Có ai đó bên cạnh thì đỡ cô đơn, nhưng lại làm mình yếu đuối đi. Chi bằng tự mình đứng dậy, tự mình đi tiếp.

đứng dậy bước tiếp

Tôi hiểu rằng bạn bè quan trọng đến nhường nào. Lúc đắm mình trong tình yêu tôi vô tình bỏ quên bạn bè theo cách này hay cách khác. Đến khi người tưởng quan trọng nhất cũng ra đi, thì chỉ còn mấy con bạn thân ngồi lại nhìn mình khóc.

Tôi hiểu rằng gia đình là khi có lúc đủ lông đủ cánh ai đó muốn đi khỏi thật xa, nhưng càng đi xa lại càng muốn trở về. Tôi thèm sự bình yên của cơn gió mùa hạ bên gốc dừa, tôi thèm nhìn cây cầu xây dở bắc qua sông một góc bèo trôi, tôi thèm nghe mẹ huyên thuyên hỏi han lúc chiều tàn. Câu chuyện của mẹ chẳng bao giờ có đầu có cuối, chẳng bao giờ có hồi kết, nhưng tình yêu thương của mẹ con chẳng bao giờ cần dùng nước mắt để đánh đổi..

Tôi nhận ra nhiều điều lắm. Tôi cũng muốn cảm ơn anh đã cho tôi được yêu, được hạnh phúc, và được đau. Lại xếp lại mọi thứ xa xỉ đó vào một góc, chờ lúc bình tâm tôi sẽ lật lại từng trang tôi và anh đã cùng viết. Có thơ, có nhạc, có tranh. Có cả những dòng chữ nhoèn nước mắt nữa, anh ạ. Nhưng có lẽ lúc đó em sẽ mỉm cười. Lúc đó em lại là em, như cái ngày anh mới gặp.

Ngày này Hà Nội vẫn lạnh như mùa đông mấy năm trước, lại lấy hai bàn tay đan vào nhau, tự nhủ, cố lên, rồi cũng qua.

  • Hoàng Quỳnh
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top