Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy cứ đi xa, nhưng đừng quên con hẻm dẫn về nhà

2023-03-17 01:30

Tác giả: Nguyễn Yến Chi


blogradio.vn - Những đứa trẻ sẽ lớn lên, có thể sẽ rời xa ngôi nhà tuổi thơ và cả lối nhỏ phố nhỏ này để đi tìm miền đất hứa. Nhưng chúng sẽ luôn biết đâu là nơi luôn chờ mình trở về, nơi đó không có ganh đua hơn thiệt, không có ấm ức tức tưởi, không những đêm trằn trọc vì đố kỵ nhỏ nhen của người đời. Hãy cứ đi xa, nhưng đừng quên con hẻm dẫn về nhà.

***

Con hẻm, hay còn gọi là ngách, là cách gọi những lối nhỏ từ đường lớn rẽ vào lòng khu dân cư. Ở nhiều thành phố đã đi qua, tôi từng được trải nghiệm những con hẻm bé đến mức chỉ một người đi lọt, mà phải là đi bộ, không thể đi bằng xe máy hay ô tô vào được. 

Thành phố nhỏ quê tôi cũng có nhiều con hẻm nhưng rộng và thoáng hơn. Đủng đỉnh đi dạo qua những ngách những hẻm ấy trong một ngày nắng chiếu xiên qua kẽ lá vẫn luôn dậy lên trong lòng tôi nhiều sự mơ màng xen lẫn cả thênh thang.

Chúng ta gặp được gì trong những con hẻm nhỏ? Không còn sự vội vã đông đúc của phồn hoa đô hội, của những người những xe hối hả lẫn trong màn khói bụi dày đặc và còi xe inh ỏi. Chỉ còn màu trắng đỏ vàng xanh của hoa lá, tiếng chim cảnh líu lo, rồi tiếng chó tiếng gà không theo nhịp điệu gì cả. Và thứ tôi thích ngắm nhìn nhất là những ngôi nhà đủ kiểu dáng Đông đến Tây, kim đến cổ, và hàng hoa giấy hoặc những loại cây leo khác mà người dân trồng trên rào và cổng nhà. Hẻm nhỏ với chừng đó thứ sắc màu dường như là nơi duy nhất không quan tâm đến hơi thở đô thị đang dồn dập náo nhiệt ngoài kia, dù đó là thành phố lớn thế nào đi nữa. 

hem

Những sáng dậy sớm đi thể dục qua những con hẻm ấy, tôi có thể thư thả nghe tiếng chim hót, tiếng tivi đang phát thời sự 6 giờ, nhìn thấy các bà các mẹ túc tắc đi bộ, có khi cầm theo cả cái giỏ tiện ra chợ, nhìn thấy những bé con trong xe nôi vẫn đang ngủ tít nhưng ba mẹ thì muốn tranh thủ sáng sớm trong lành đưa con đi dạo đón chút nắng non.

Thành phố của tôi bé nhỏ, nên những con hẻm cũng càng nhỏ xinh và yên bình hơn. Nhà xây chỉ cao đến tầng 2, gần như đều nhau tăm tắp, thi thoảng lại gặp những xóm nhỏ thu nhập thấp với kiểu kiến trúc nhà cấp 4 mái ngói rất Việt, với cái sân nhỏ trải rơm rạ cùng với đủ kiểu hũ chum. Và màu xanh màu nâu thì chẳng bao giờ thiếu. Của rêu phong, của cây cỏ, của hoa trái. Bão táp phong sương không phải không ghé qua nơi này, nhưng giống như cách chúng ta nhìn về sự chậm rãi tĩnh tại của ông bà tiên tổ, những con hẻm nhỏ cũng ôm trọn dấu vết thời gian nhưng không có ý định làm người ta cảm thấy mỏi mệt khi tìm về. Thế giới ngoài kia đủ dữ dội rồi, phải không?

hem_1

Hôm nay tôi lại đi đạp xe dạo quanh những con hẻm của riêng mình. Tôi nhìn bọn trẻ con chạy đuổi nhau dọc con đường, nhìn các bô lão ngồi ghế đá với những câu chuyện đầu đuôi chắp vá từ chính trị thế giới đến điểm số cháu con ở trường, rồi cảm thấy nắng cuối hạ hôm nay không còn đáng ghét nữa vì giờ nó lại sưởi ấm mình chút đỉnh giữa sương lạnh đầu ngày. 

Ngày mới sẽ lại tới rất nhanh, rồi tàn cũng nhanh không kém. Những đứa trẻ sẽ lớn lên, có thể sẽ rời xa ngôi nhà tuổi thơ và cả lối nhỏ phố nhỏ này để đi tìm miền đất hứa. Nhưng chúng sẽ luôn biết đâu là nơi luôn chờ mình trở về, nơi đó không có ganh đua hơn thiệt, không có ấm ức tức tưởi, không những đêm trằn trọc vì đố kỵ nhỏ nhen của người đời. Hãy cứ đi xa, nhưng đừng quên con hẻm dẫn về nhà.

© Nguyễn Yến Chi - blogradio.vn 

Xem thêm: Thương Màu Điên Điển | Blog Radio Bản Full

Nguyễn Yến Chi

Cứ đi rồi sẽ đến. Cứ tìm rồi sẽ thấy. Cứ gõ, cửa sẽ mở.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

back to top