Hạnh phúc của tôi giá bao nhiêu? (Phần cuối)
2014-03-07 00:45
Tác giả:
Truyện Online - Hạnh phúc được và mất. Đôi khi tôi tự hỏi cái mất và được ấy tôi phải trả giá bao nhiêu cho chừng ấy năm. Cho Kiều Trinh, cho vợ tôi và cả cho Khôi.
(tiếp theo phần 1)
Tôi ôm Trinh vào người, đầu Trinh trên vai tôi. Không còn thơm mùi bồ kết, tóc Trinh vẫn còn mùi khen khét của khói và gió bụi đêm qua. Có lẽ lúc chiều không có xà phòng gội đầu, nên Trinh dùng loại xà phòng cứng, thô ráp như viên gạch nhỏ. Nhưng tôi vẫn thích thú được hôn lên mái tóc ấy. Tôi hôn miên man. Trinh vẫn nắm tay tôi. Những ngón tay đan chặt.
Ánh trăng soi rõ khuôn mặt mệt mỏi, u buồn của Trinh. Sự im lặng huyễn hoặc thôi miên cả hai đứa. Tôi và Trinh trôi dần rồi đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào. Cô ngước mắt nhìn tôi:
- Rồi một mai Trinh đi lấy chồng, còn Nguyên có một gia đình khác. Chúng ta gặp lại nhau. Nói sao nhỉ ?
Tôi nhẹ nhàng:
- Có lẽ chúng ta sẽ quên hết, phải không?
- Trinh không biết! Ừ! có lẽ quên hết thôi!
Tôi hơi hụt hẫng vì câu nói của Trinh:
- Nguyên nói đùa vậy thôi. Sao chúng ta có thể quên đi được chứ?
Trinh cười:
- Thì không quên! Quên! Không quên! Có gì khác nhau đâu. Sau này ai đi đường nấy. Quên hay không cũng vậy thôi.
Tôi xoa bàn tay Trinh rồi bóp mạnh. Cô nhăn mặt:
- Nguyên bóp chặt quá! Người chi mà ác!
- Để Trinh khỏi quên!
Giữa khuya khi trăng bắt đầu về lại nơi nó đã đi. Tôi và Trinh mệt mỏi nằm xoài người ra trền nền cát ấm. Thật gần. Tôi nghe mùi da thịt con gái. Cảm nhận hơi ấm từ Trinh. Hai tay đặt dưới đầu Trinh nhìn lên trời đếm sao, còn tôi nằm nghiêng qua Trinh, nhìn cô không chớp mắt. Ngón tay tôi xoa nhẹ vành môi của Trinh. Cô không ngăn lại, không trách móc. Vẫn cứ đăm đăm nhìn lên trời xa.

Tôi muốn ôm gọn thân mình Trinh vào lòng quá! Nhìn Trinh mềm mại trên bờ cát như con mèo nằm trên ghế salon. Dịu dàng và tuyệt đẹp! Chưa thấy Trinh đẹp như vậy. Dù những ngày tháng trước cô luôn đẹp dịu dàng trong tà áo dài trắng hay rực rỡ trong bộ váy màu vàng nhạt Trinh vẫn không đẹp như bây giờ. Cái đẹp này khó diễn đạt bằng bất cứ ngôn từ nào. Chỉ biết rằng đêm nay Trinh rực rỡ hơn bao giờ hết. Có phải ánh trăng phủ đầy tấm thân nhỏ nhắn của Trinh chăng? Tôi đã nhìn thấy Trinh long lanh ở đó. Trong đêm huyễn hoặc nhiều trăng đó!
Bất ngờ Trinh hỏi tôi:
- Nguyên có yêu Trinh không?
Tôi thoáng giật mình vì câu hỏi của Trinh:
- Trinh nói sao?
- Nói rồi! Có những câu nói không nên nhắc lại lần thứ hai.
- Nhưng Nguyên muốn nghe lại lần nữa. Trinh..
- Nguyên đã nghe rõ rồi. Trinh tin chắc như vậy!
- Ừ! Thì nghe rồi. Người chi mà khó tính.
- Trinh không khó! Chỉ ngại ngùng nhút nhát thôi. Bây giờ Nguyên không cần trả lời nữa. Khoảnh khắc để Nguyên trả lời qua rồi!
Tôi thắc mắc:
- Sao lại qua rồi? Vẫn còn giá trị đó chứ! Là sao?
Trinh nắm tay tôi:
- Vừa rồi Trinh nhìn thấy sao băng.
Tôi chợt hiểu vì sao Trinh không cần tôi trả lời nữa:
- Vậy thì chờ sao băng khác. Nguyên sẽ trả lời thật nhanh trước khi lịm tắt. Được không?
Trinh phì cười:
- Nguyên chờ đến cuối đời cũng không gặp được một lần nữa đâu! Không thể có lần nữa! Cơ hội chỉ đến với chúng ta một lần duy nhất đêm nay thôi! Nó đã trôi qua rồi! Trinh tin như vậy.
- Nguyên sẽ chờ! Sẽ có một lần nữa cho chúng ta. Hãy nhìn xem!
- Đừng chờ! Nó sẽ không đến đâu Nguyên. Hết đêm nay chúng ta chẳng còn cơ hội ngồi trên bãi biển để chờ sao băng rơi. Nguyên phải hiểu điều đó chứ!
- Vậy không cần sao băng!- Tôi nghiêm túc - Nguyên nói rằng yêu Trinh từ lâu rồi, được chứ?
Trinh xoay qua nhìn tôi:
- Nói thì được! Bao nhiêu lần cũng được. Nhưng có thật sự được hay không mới là điều quan trọng. Trinh biết tình yêu Nguyên dành cho Thục Hiền. Đừng dối lòng nhau! Trong khoảnh khắc sao băng rơi Trinh hỏi và Nguyên đã ngập ngừng. Trái tim Nguyên đã xác định điều đó rồi.
- Không hẳn như vậy. Còn Khôi thì sao?
Cô nhìn tôi nghiêm khắc, lấy bàn tay che kín miệng tôi:
- Đừng nói với Trinh điều gì hết! Nguyên cứ im lặng như vậy đẹp hơn. Trước đây Trinh đã nghe và nhìn thấy mọi thứ. Mai chúng ta lên xe trở về nhà. Mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đấy như cũ. Như mấy con sóng vồ vập ngoài kia. Nguyên xem! Nó lăn tăn lũ lượt vào bờ. Có thấy trăng rắc bột vàng lên nó không? Nhấp nhô, cuộn đều. Tuyệt thật! Xong rồi tan nhanh! Nó lại ra với biển! Đêm nay là một giấc mơ với Trinh. Nó như tiểu thuyết. Đẹp! Lãng mạn lắm! Đời người không dễ gì ai cũng có được những khoảnh khắc đẹp như vậy đâu. Có nhiều người phải vất vả chờ đến cuối đời mới có được đấy. Nhưng cũng nhiều người không bao giờ có được diễm phúc như vậy. Đôi khi người ta chỉ cần sống một ngày cho cả đời còn hơn đi tìm một đời mà chẳng có gì hết! Trinh cũng vậy! Đã có được đêm nay với Nguyên rồi. Cám ơn những nụ hôn của Nguyên. Cám ơn Nguyên đã giúp đỡ, đã cận kề Trinh trong chuyến trở về gay go này. Trinh thật sự hanh phúc khi có Nguyên bên cạnh trong hai ngày qua. Đẹp lắm! lãng mạn lắm! Cám ơn Nguyên!
Tôi sững sờ khi nghe Trinh thốt lên những lời như vậy. Ôm chặt Trinh vào lòng, tôi hôn điên dại lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Trinh không chống cự cũng không hưởng ứng. Người cô mềm mại nhưng không hồn. Tôi đang hôn lên khuôn mặt của con người vô cảm! Buông Trinh ra tôi gục đầu trên hai cánh tay mình. Im lặng chìm sâu trên bãi biển. Chung quanh là khoảng không vắng lặng, lạnh lùng. Tôi nghe tiếng Trinh thút thít khóc. Người cô rung lên.
Trinh đánh thức tôi dậy khi đang chìm sâu vào giấc ngủ trên vai cô. Trời hững sáng. Không hiểu tôi thiếp đi từ lúc nào. Làm sao có thể ngủ được trong khoảnh khắc như vậy? Có lẽ Trinh phải gồng mình lắm cho tôi khỏi ngã. Mở bừng mắt tôi vẫn còn mơ màng:
- Đến đâu rồi Trinh?
Trinh tựa cằm trên hai đầu gối:
- Nguyên nói gì?
Tôi tỉnh hẳn:
- Ôi! Nguyên ngủ mê quá. Cứ tưởng đang ngồi trên xe. Mấy giờ rồi?
Trinh xem đồng hồ:
- Gần ba giờ rồi Nguyên!
Dưới ánh trăng tôi nhận ra khuôn mặt Trinh ướt đẫm nước mắt. Tôi vuốt tóc mình. Tóc tôi cũng ướt. Không biết là do sương đêm hay những giọt nước mắt của Trinh rơi đầy trên tóc mình. Ôi! Trinh ơi! Tôi có lỗi với em nhiều như vậy sao? Tôi yêu em từ bao giờ rồi, em biết không? Nhưng em là của Khôi, em yêu Khôi kia mà! Em đâu là của tôi.
Cuộc hành trình tiếp tục. Chúng tôi đón được xe đoạn nào thì đi đoạn đó, không lựa chọn. Hai đứa phải ngồi sát vào nhau trên những chuyến xe trở về. Tôi hạnh phúc rất nhiều và mong cho xe cứ chạy thật chậm. Bao nhiêu lâu cũng được. Miễn sao khi trong túi còn vài chục đồng để trả tiền xe và mua một thứ gì đó ăn cho đỡ đói.
Hai ngày hai đêm đó đối với tôi hạnh phúc rất nhiều. Kỷ niệm không bao giờ quên được. Nó êm đềm. Xao xuyến. Hạnh phúc làm sao. Nó đi theo tôi mấy chục năm sau đó. Vẫn còn nhớ cái mùi da thịt của Trinh. Nhớ bờ môi mọng đỏ phủ đầy khói bụi mà tôi đã vụng trộm đặt lên nụ hôn đầu. Nhớ ánh mắt Trinh rạng rỡ nhìn tôi không chớp mắt. Nhớ cái nắm tay thật chặt. Nhớ mái tóc dài khi Trinh ngã lên vai tôi ngủ vật vờ. Nhớ bờ vai thon nhỏ khi Trinh áp sát vào người tôi trên chuyến xe trở về.
Đó là tất cả những gì tôi đã nhận được ở Trinh. Người con gái tôi yêu mà trong trong không gian kỳ lạ, hai chúng tôi trao cho nhau. Chỉ vậy thôi! Cho đến mãi sau này khi nhớ lại, khuôn mặt Trinh bé nhỏ vẫn còn đó một nụ cười.
Tôi xa Trinh một tháng sau. Xa luôn đời nhau.
Hoà nhập vào cuộc sống mới thật không dễ dàng với tôi. Không còn được đi học nữa nên tôi phải lao động ở vùng rừng núi xa xôi đến hai năm sau mới về. Còn Trinh quay lại Sài gòn sống cùng với gia đình.

Nhiều năm sau.
Những điều bất ngờ đến không ai biết trước được. Trinh và Khôi lấy nhau. Tôi là em rể của Khôi. Tất nhiên vợ tôi là em chồng của Trinh. Câu chuyện dài không có hồi kết thúc.
Lấy nhau được bảy năm, có với nhau đứa con trai Khôi bỏ ra nước ngoài với một cô gái khác. Còn Trinh là một bác sỹ. Cô trở về Đà nẵng làm việc tại một bệnh viện Thành phố.
Thục Hiền vẫn chờ đợi tôi.
Năm sau tôi đi học lại và bảy năm sau nữa tôi cưới Thục Hiền làm vợ. Người con gái năm xưa, em gái kẻ thù không đội trời chung với tôi bây giờ là một cô giáo về hưu. Người vợ hiền yêu dấu của tôi đã sinh cho tôi cậu con trai ngoan ngoãn và hai cô con gái xinh đẹp. Chúng nó đã học hành thành đạt. Cậu con trai thay tôi làm giám đốc công ty xây dựng. Hai cô con gái đều là kiến trúc sư. Cô em đi dạy còn đứa chị lấy chồng về mở công ty tư vấn thiết kế.
Tháng sáu vừa rồi là đám giỗ ba vợ tôi. Khôi về thăm nhà được một tháng. Hôm ấy qua nhà Mẹ vợ, Trinh ra đón tôi trước hiên. Cô cười nhưng trông buồn. Tôi hỏi:
- Chị sao rồi! Có khỏe không?
Trinh nhăn mặt nhìn tôi:
- Thôi! Thôi! Đừng chị em nghe khách sáo quá. Gọi tên đi!
Tôi thì thầm:
- Không được đâu Trinh ơi.
Trinh cười phá lên:
- Nguyên ngày trước đâu có lịch sự như vậy.
- Ừ! thì bây giờ già rồi cũng phải ra vẽ một tí chứ Trinh. Nè! mà sao không chịu lấy chồng đi. Chờ đợi làm gì cái thằng bất nhân ấy?
Trinh cúi mặt xuống không trả lời tôi.
- Khôi về cả tuần rồi hai người đã nói chuyện gì chưa?

Trinh buồn buồn:
- Anh Khôi không nói gì.
Chiều hôm sau nữa và gần như tất cả những buổi chiều còn ở lại Việt Nam Khôi đều muốn tôi chở đến gặp mặt bạn bè, không đứa này thì đứa nọ. Những buổi tiệc chiêu đãi vui vẻ của mọi người làm cho Khôi nhìn lại mình. Trong một lần uống cà phê với tôi, Khôi tâm sự:
- Mấy ông ở đây giàu có thật. Những đứa làm công chức mà xài sang còn hơn ở Mỹ. Xe hơi nhà lầu đủ loại.
- Đúng vậy! Ông phải suy nghĩ khác hơn. Chuyện của Trinh cũng vậy. Ông phải liệu đường mà tính nhé.
Tôi cố ý đưa chuyện của Trinh vào. Khôi tâm sự:
- Nói thật với ông chứ tôi làm gì có tiền để bảo lãnh Trinh qua. Tôi làm quần quật cũng đủ sống thôi.
Tôi mở lối cho Khôi:
- Trước hết ông phải làm hòa lại với Trinh đã. Cô ấy vẫn còn tình nghĩa vợ chồng với ông. Sau đó nếu Trinh đồng ý, cô ấy sẽ tự lo. Ông nên nhớ một bác sỹ lâu năm như Trinh không thiếu chi tiền. Tôi tin là cô ấy thừa sức để lo việc này. Không cần đồng tiền của ông đâu. Cũng có thể Trinh sẽ không đi vì cuộc sống của cô ấy ở đây đã quen rồi. Hơn nữa còn có công việc kiếm ra tiền. Tốt hơn ông quay về sống với Trinh. Tội nghiệp cô ấy!
Khôi trân trân nhìn tôi:
- Ông vẫn còn yêu Kiều Trinh phải không?
Tôi khẽ gật đầu. Khôi buông tiếng thở dài. Tôi muốn nói với Khôi nhiều nữa nhưng thời gian không có nhiều. Vài ngày sau Khôi rời Việt Nam. Trở lại thiên đường của mình.
Không biết chuyện vợ chồng Khôi và Trinh đã được giải quyết như thế nào, nhưng nghe Trinh kể Khôi hay gọi điện và gởi email về thăm hỏi. Trông nét mặt cô có vẽ tươi hơn.
Tôi rất mừng cho Trinh hơn mừng cho thằng bạn của mình.
Hạnh phúc được và mất. Đôi khi tôi tự hỏi cái mất và được ấy tôi phải trả giá bao nhiêu cho chừng ấy năm. Cho Kiều Trinh, cho vợ tôi và cả cho Khôi.
(Hết)
• Gửi từ bác Bùi Thanh Xuân
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.



