Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc của tôi giá bao nhiêu? (Phần cuối)

2014-03-07 00:45

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Hạnh phúc được và mất. Đôi khi tôi tự hỏi cái mất và được ấy tôi phải trả giá bao nhiêu cho chừng ấy năm. Cho Kiều Trinh, cho vợ tôi và cả cho Khôi.

(tiếp theo phần 1)

Tôi ôm Trinh vào người, đầu Trinh trên vai tôi. Không còn thơm mùi bồ kết, tóc Trinh vẫn còn  mùi khen khét của khói và gió bụi đêm qua. Có lẽ lúc chiều không có xà phòng gội đầu, nên Trinh dùng loại xà phòng cứng, thô ráp như viên gạch nhỏ. Nhưng tôi vẫn thích thú được hôn lên mái tóc ấy. Tôi hôn miên man. Trinh vẫn nắm tay tôi. Những ngón tay đan chặt.

Ánh trăng soi rõ khuôn mặt mệt mỏi, u buồn của Trinh.  Sự im lặng huyễn hoặc thôi miên cả hai đứa. Tôi và Trinh trôi dần rồi đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào. Cô ngước mắt nhìn tôi:

- Rồi một mai Trinh đi lấy chồng, còn Nguyên có một gia đình khác. Chúng ta gặp lại nhau. Nói sao nhỉ ?

Tôi nhẹ nhàng:

- Có lẽ chúng ta sẽ quên hết, phải không?

- Trinh không biết! Ừ! có lẽ quên hết thôi!

Tôi hơi hụt hẫng vì câu nói của Trinh:

- Nguyên nói đùa vậy thôi. Sao chúng ta có thể quên đi được chứ?

Trinh cười:

- Thì không quên! Quên! Không quên! Có gì khác nhau đâu. Sau này ai đi đường nấy. Quên hay không cũng vậy thôi.

Tôi xoa bàn tay Trinh rồi bóp mạnh. Cô nhăn mặt:

- Nguyên bóp chặt quá! Người chi mà ác!

- Để Trinh khỏi quên!

Giữa khuya khi trăng bắt đầu về lại nơi nó đã đi. Tôi và Trinh mệt mỏi nằm xoài người ra trền nền cát ấm. Thật gần. Tôi nghe mùi da thịt con gái. Cảm nhận hơi ấm từ Trinh. Hai tay đặt dưới đầu Trinh nhìn lên trời đếm sao, còn tôi nằm nghiêng qua Trinh, nhìn cô không chớp mắt. Ngón tay tôi xoa nhẹ vành môi của Trinh. Cô không ngăn lại, không trách móc. Vẫn cứ đăm đăm nhìn lên trời xa.

tình đầu

Tôi muốn ôm gọn thân mình Trinh vào lòng quá! Nhìn Trinh mềm mại trên bờ cát như con mèo nằm trên ghế salon. Dịu dàng và tuyệt đẹp! Chưa thấy Trinh đẹp như vậy. Dù những ngày tháng trước cô luôn đẹp dịu dàng trong tà áo dài trắng hay rực rỡ trong bộ váy màu vàng nhạt Trinh vẫn không đẹp như bây giờ. Cái đẹp này khó diễn đạt bằng bất cứ ngôn từ  nào. Chỉ biết rằng đêm nay Trinh rực rỡ hơn bao giờ hết. Có phải ánh trăng phủ đầy tấm thân nhỏ nhắn của Trinh chăng?  Tôi đã nhìn thấy Trinh long lanh ở đó. Trong đêm huyễn hoặc nhiều trăng đó!

Bất ngờ Trinh hỏi tôi:

- Nguyên có yêu Trinh không?

Tôi thoáng giật mình vì câu hỏi của Trinh:

- Trinh nói sao?

- Nói rồi! Có những câu nói không nên nhắc lại lần thứ hai.

- Nhưng Nguyên muốn nghe lại lần nữa. Trinh..

- Nguyên đã nghe rõ rồi. Trinh tin chắc như vậy!

- Ừ! Thì nghe rồi. Người chi mà khó tính.

- Trinh không khó! Chỉ ngại ngùng nhút nhát thôi. Bây giờ Nguyên không cần trả lời nữa. Khoảnh khắc để Nguyên trả lời qua rồi!

Tôi thắc mắc:

- Sao lại qua rồi? Vẫn còn giá trị đó chứ! Là sao?

Trinh nắm tay tôi:

- Vừa rồi Trinh nhìn thấy sao băng.

Tôi chợt hiểu vì sao Trinh không cần tôi trả lời nữa:

- Vậy thì chờ sao băng khác. Nguyên sẽ trả lời thật nhanh trước khi lịm tắt. Được không?

Trinh phì cười:

- Nguyên chờ đến cuối đời cũng không gặp được một lần nữa đâu! Không thể có lần nữa! Cơ hội chỉ đến với chúng ta một lần duy nhất đêm nay thôi! Nó đã trôi qua rồi! Trinh tin như vậy.

- Nguyên sẽ chờ! Sẽ có một lần nữa cho chúng ta. Hãy nhìn xem!

- Đừng chờ! Nó sẽ không đến đâu Nguyên. Hết đêm nay chúng ta chẳng còn cơ hội ngồi trên bãi biển để chờ sao băng rơi. Nguyên phải hiểu điều đó chứ!

- Vậy không cần sao băng!- Tôi nghiêm túc - Nguyên nói rằng yêu Trinh từ lâu rồi, được chứ?

Trinh xoay qua nhìn tôi:

- Nói thì được! Bao nhiêu lần cũng được. Nhưng có thật sự được hay không mới là điều quan trọng. Trinh biết tình yêu Nguyên dành cho Thục Hiền. Đừng dối lòng nhau! Trong khoảnh khắc sao băng rơi Trinh hỏi và Nguyên đã ngập ngừng. Trái tim Nguyên đã xác định điều đó rồi.

- Không hẳn như vậy. Còn Khôi thì sao?

Cô nhìn tôi nghiêm khắc, lấy bàn tay che kín miệng tôi:

- Đừng nói với Trinh điều gì hết! Nguyên cứ im lặng như vậy đẹp hơn. Trước đây Trinh đã nghe và nhìn thấy mọi thứ. Mai chúng ta lên xe trở về nhà. Mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đấy như cũ. Như mấy con sóng vồ vập ngoài kia. Nguyên xem! Nó lăn tăn lũ lượt vào bờ. Có thấy trăng rắc bột vàng lên nó không? Nhấp nhô, cuộn đều. Tuyệt thật! Xong rồi tan nhanh! Nó lại ra với biển! Đêm nay là một giấc mơ với Trinh. Nó như tiểu thuyết. Đẹp! Lãng mạn lắm! Đời người không dễ gì ai cũng có được những khoảnh khắc đẹp như vậy đâu. Có nhiều người phải vất vả chờ đến cuối đời mới có được đấy. Nhưng cũng nhiều người không bao giờ có được diễm phúc như vậy. Đôi khi người ta chỉ cần sống một ngày cho cả đời còn hơn đi tìm một đời mà chẳng có gì hết! Trinh cũng vậy! Đã có được đêm nay với Nguyên rồi. Cám ơn những nụ hôn của Nguyên. Cám ơn Nguyên đã giúp đỡ, đã cận kề Trinh trong chuyến trở về gay go này. Trinh thật sự hanh phúc khi có Nguyên bên cạnh trong hai ngày qua. Đẹp lắm! lãng mạn lắm! Cám ơn Nguyên!

Tôi sững sờ khi nghe Trinh thốt lên những lời như vậy. Ôm chặt Trinh vào lòng, tôi hôn điên dại lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Trinh không chống cự cũng không hưởng ứng. Người cô mềm mại nhưng không hồn. Tôi đang hôn lên khuôn mặt của con người vô cảm! Buông Trinh ra tôi gục đầu trên hai cánh tay mình. Im lặng chìm sâu trên bãi biển. Chung quanh là khoảng không vắng lặng, lạnh lùng. Tôi nghe tiếng Trinh thút thít khóc. Người cô rung lên.

Trinh đánh thức tôi dậy khi đang chìm sâu vào giấc ngủ trên vai cô. Trời hững sáng. Không hiểu tôi thiếp đi từ lúc nào. Làm sao có thể ngủ được trong khoảnh khắc như vậy? Có lẽ Trinh phải gồng mình lắm cho tôi khỏi ngã. Mở bừng mắt tôi vẫn còn mơ màng:

- Đến đâu rồi Trinh?

Trinh tựa cằm trên hai đầu gối:

- Nguyên nói gì?

Tôi tỉnh hẳn:

- Ôi! Nguyên ngủ mê quá. Cứ tưởng đang ngồi trên xe. Mấy giờ rồi?

Trinh xem đồng hồ:

- Gần ba giờ rồi Nguyên!

Dưới ánh trăng tôi nhận ra khuôn mặt Trinh ướt đẫm nước mắt. Tôi vuốt tóc mình. Tóc tôi cũng ướt. Không biết là do sương đêm hay những giọt nước mắt của Trinh rơi đầy trên tóc mình. Ôi! Trinh ơi! Tôi có lỗi với em nhiều như vậy sao? Tôi yêu em từ bao giờ rồi, em biết không? Nhưng em là của Khôi, em yêu Khôi kia mà! Em đâu là của tôi.

Cuộc hành trình tiếp tục. Chúng tôi đón được xe đoạn nào thì đi đoạn đó, không lựa chọn. Hai đứa phải ngồi sát vào nhau trên những chuyến xe trở về. Tôi hạnh phúc rất nhiều và mong cho xe cứ chạy thật chậm. Bao nhiêu lâu cũng được. Miễn sao khi trong túi còn vài chục đồng để trả tiền xe và mua một thứ gì đó ăn cho đỡ đói.

Hai ngày hai đêm đó đối với tôi hạnh phúc rất nhiều. Kỷ niệm không bao giờ quên được. Nó êm đềm. Xao xuyến. Hạnh phúc làm sao. Nó đi theo tôi mấy chục năm sau đó. Vẫn còn nhớ cái mùi da thịt của Trinh. Nhớ bờ môi mọng đỏ phủ đầy khói bụi mà tôi đã vụng trộm đặt lên nụ hôn đầu. Nhớ ánh mắt Trinh rạng rỡ nhìn tôi không chớp mắt. Nhớ cái nắm tay thật chặt. Nhớ mái tóc dài khi Trinh ngã lên vai tôi ngủ vật vờ. Nhớ bờ vai thon nhỏ  khi Trinh áp sát vào người tôi trên chuyến xe trở về.

Đó là tất cả những gì tôi đã nhận được ở Trinh. Người con gái tôi yêu mà trong trong không gian  kỳ lạ, hai chúng tôi trao cho nhau. Chỉ vậy thôi! Cho đến mãi sau này khi nhớ lại, khuôn mặt Trinh bé nhỏ vẫn còn đó một nụ cười.

Tôi xa Trinh một tháng sau. Xa luôn đời nhau.

Hoà nhập vào cuộc sống mới thật không dễ dàng với tôi. Không còn được đi học nữa nên tôi phải lao động ở vùng rừng núi xa xôi đến hai năm sau mới về. Còn Trinh quay lại Sài gòn sống cùng với gia đình.

buồn

***
III. Hạnh phúc của tôi giá bao nhiêu?

Nhiều năm sau.

Những điều bất ngờ đến không ai biết trước được. Trinh và Khôi lấy nhau. Tôi là em rể của Khôi. Tất nhiên vợ tôi  là em chồng của Trinh. Câu chuyện dài không có hồi kết thúc.

Lấy nhau được bảy năm, có với nhau đứa con trai Khôi bỏ ra nước ngoài  với một cô gái khác. Còn Trinh là một bác sỹ. Cô trở về Đà nẵng làm việc tại một bệnh viện  Thành phố.

Thục Hiền vẫn chờ đợi tôi.

Năm sau tôi đi học lại và bảy năm sau nữa tôi cưới Thục Hiền làm vợ. Người con gái năm xưa, em gái kẻ thù không đội trời chung với tôi bây giờ là một cô giáo về hưu. Người vợ hiền yêu dấu của tôi đã sinh cho tôi cậu con trai ngoan ngoãn và hai cô con gái xinh đẹp. Chúng nó đã học hành thành đạt. Cậu con trai thay tôi làm giám đốc công ty xây dựng. Hai cô con gái đều là kiến trúc sư. Cô em đi dạy còn đứa chị lấy chồng về mở công ty tư vấn thiết kế.

Tháng sáu vừa rồi là đám giỗ ba vợ tôi. Khôi về thăm nhà được một tháng. Hôm ấy qua nhà Mẹ vợ, Trinh ra đón tôi trước hiên. Cô cười nhưng trông buồn. Tôi hỏi:


- Chị sao rồi! Có khỏe không?

Trinh nhăn mặt nhìn tôi:

- Thôi! Thôi! Đừng chị em nghe khách sáo quá. Gọi tên đi!

Tôi thì thầm:

- Không được đâu Trinh ơi.

Trinh cười phá lên:

- Nguyên ngày trước đâu có lịch sự như vậy.

- Ừ! thì bây giờ già rồi cũng phải ra vẽ một tí chứ Trinh. Nè! mà sao không chịu lấy chồng đi. Chờ đợi làm gì cái thằng bất nhân ấy?

Trinh cúi mặt xuống không trả lời tôi.

- Khôi về cả tuần rồi hai người đã nói chuyện gì chưa?

hạnh phúc

Trinh buồn buồn:

- Anh Khôi không nói gì.

Chiều hôm sau nữa và gần như tất cả những buổi chiều còn ở lại Việt Nam Khôi đều muốn tôi chở đến gặp mặt bạn bè, không đứa này thì đứa nọ. Những buổi tiệc chiêu đãi vui vẻ của mọi người làm cho Khôi nhìn lại mình. Trong một lần uống cà phê với tôi, Khôi tâm sự:

- Mấy ông ở đây giàu có thật. Những đứa làm công chức mà xài sang còn hơn ở Mỹ. Xe hơi nhà lầu đủ loại.

- Đúng vậy! Ông phải suy nghĩ khác hơn. Chuyện của Trinh cũng vậy. Ông phải liệu đường mà tính nhé.

Tôi cố ý đưa chuyện của Trinh vào. Khôi tâm sự:

- Nói thật với ông chứ tôi làm gì có tiền để bảo lãnh Trinh qua. Tôi làm quần quật cũng đủ sống thôi.

Tôi mở lối cho Khôi:

- Trước hết ông phải làm hòa lại với Trinh đã. Cô ấy vẫn còn tình nghĩa vợ chồng với ông. Sau đó nếu Trinh đồng ý, cô ấy sẽ tự lo. Ông nên nhớ một bác sỹ lâu năm như Trinh không thiếu chi tiền. Tôi tin là cô ấy thừa sức để lo việc này. Không cần đồng tiền của ông đâu. Cũng có thể Trinh sẽ không đi vì cuộc sống của cô ấy ở đây đã quen rồi. Hơn nữa còn có công việc kiếm ra tiền. Tốt hơn ông quay về sống với Trinh. Tội nghiệp cô ấy!

Khôi trân trân nhìn tôi:

- Ông vẫn còn yêu Kiều Trinh phải không?

Tôi khẽ gật đầu. Khôi buông tiếng thở dài. Tôi muốn nói với Khôi nhiều nữa nhưng thời gian không có nhiều. Vài ngày sau Khôi rời Việt Nam. Trở lại thiên đường của mình.

Không biết chuyện vợ chồng Khôi và Trinh đã được giải quyết như thế nào, nhưng nghe Trinh kể Khôi hay gọi điện và gởi email về thăm hỏi. Trông nét mặt cô có vẽ tươi hơn.

Tôi rất mừng cho Trinh hơn mừng cho thằng bạn của mình.

Hạnh phúc được và mất. Đôi khi tôi tự hỏi cái mất và được ấy tôi phải trả giá bao nhiêu cho chừng ấy năm. Cho Kiều Trinh, cho vợ tôi và cả cho Khôi.

(Hết)

•    Gửi từ bác Bùi Thanh Xuân




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top