Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc của tôi giá bao nhiêu? (Phần 1)

2014-03-07 00:33

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Anh và tôi vẫn đi song song bên cạnh cuộc đời, nhưng nó mãi mãi là hai con đường khác biệt, không có điểm cuối nào để gặp nhau. Mãi mãi song hành cùng nhau, nhìn thấy nhau, nhưng không với đến được nhau. Trả thù anh chính là hành hạ tâm hồn và thể xác tôi. Tôi muốn anh nhìn sự đau khổ của tôi để mà dằn vặt, hối hận! Hận thù anh, tôi đã được gì? Không có gì!

***

I. Câu chuyện của một người phụ nữ


Buổi tối tôi thường lang thang trên mạng, tìm đọc những câu chuyện của nhiều người viết. Một hôm, tôi gặp cái nickname là lạ, vào xem thử. Thì ra là những câu chuyện buồn của một phụ nữa có tên Kiti. Những câu chuyện của cô rất cảm động và buồn. Cô viết về tâm trạng của một người vợ ba mươi năm chờ đợi người chồng vượt biên trở về. Chuyện tình cảm ngày xưa thưở còn đi học yêu hai người bạn trai cùng lớp. Chuyện trên chuyến tàu trở về giữa đêm khuya cách đây gần bốn mươi năm. Cô ấy viết:

“Cuộc đời không phẳng lặng! Sóng gió thổi bạt tôi đi muôn hướng. Chống chọi mãi rồi cuối cùng cũng đành buông xuôi cho số phận. Tôi mặc kệ! Muốn trôi về đâu cũng được.

Tại sao tôi cứ mãi trốn chạy thế này? Tại sao tôi lại độc ác, nhẫn tâm với chính tôi như vậy chứ? Tại sao tôi mãi hận thù để tự hủy hoại tâm hồn và thể xác tôi như thế?

Điều khiến tôi thỏa mãn là sự khao khát trả thù! Tôi đã trả thù được rồi. Tôi hả dạ lắm! Bây giờ không còn phải oán hận ai nữa, nhưng cái giá tôi phải trả cho sự hận thù ấy lớn quá! Tôi phải đánh đổi cả cuộc đời mình để được thỏa mãn.

Mặc dù không được sống chung với anh, nhưng tôi sẽ được ở gần anh mãi mãi! Bao năm qua, tôi vui sướng nhìn thấy anh đau khổ, dằn vặt khi trông thấy tôi quằn quại với nỗi đau như thế nào. Anh sẽ đau đớn với nỗi đau của tôi khiến cho tôi hả dạ, sung sướng lắm!

…   

hạnh phúc

Khi lần đầu thấy anh đi bên cạnh người con gái của mình, tôi hụt hẫng, cô đơn cắn vào đôi mắt mờ lệ. Tôi chết đi sống lại nhiều lần.Khi mà người mình yêu thương không còn là của mình nữa, tôi quyết định lấy K. Ba mươi năm qua tôi vẫn còn quá yêu anh! Mối hận sâu nặng đến mức tôi mụ mị, không còn khôn ngoan để sửa lại cuộc đời mình, để chăm lo cho hạnh phúc gia đình.”


Tôi qua một trang khác.

“Ngày đêm vò võ một mình nuôi con, tôi cô đơn bên hạnh phúc của anh. Tôi khóc khi nhìn anh cười. Tôi lạnh khi anh ở trong vòng tay ấm! Nhưng tôi biết, anh cũng đau khổ ngàn lần hơn tôi, bởi phải  nhìn thấy tôi như vậy! Tôi sung sướng lắm!

Tôi nguyện lặng lẽ ở bên cạnh anh cho hết cuộc đời mình. Đó là lý do tại sao tôi dửng dưng, thờ ơ khi chồng tôi đi theo người đàn bà khác, tôi đã không đấu tranh, giành giựt lại hạnh phúc cho mình! Bởi vì tôi yêu anh. Tôi chưa bao giờ yêu K. Vì vậy tôi sống như cái bóng, cái bóng ấy bên cạnh anh, ám ảnh anh!

Nhưng tôi vẫn còn yêu anh! Tôi yêu và hận thù! Yêu điên cuồng, dại khờ để rồi mất anh, Yêu từ lúc anh bước qua nhà tôi lần đầu tiên, khi hai đứa ngồi đong đưa trên ghế xích đu. Yêu anh từ lúc bước vào lớp học, phía sau bàn mình có cậu học trò nghịch ngợm, vuốt tóc tôi.

Khi anh khổ đau, tôi sung sướng và hả dạ lắm!

“...Khi tôi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt bối rối của anh lúc ấy, định bật cười chế diễu, con trai chi mà nhát quá! Nhưng cũng kịp nén lại. Bởi trong cái giây phút thần tiên ấy, tôi nằm gối đầu lên chân anh, cảm nhận hơi ấm từ đôi môi anh. Từ từ mở mắt nhìn, khuôn mặt anh đẹp như một Thiên thần nhỏ. Tôi muốn ngồi dậy để ôm cổ anh và đắm đuối trong nụ hôn cùng anh. Nhưng tôi cũng như anh, rụt rè, nhút nhát!

Và hơn hết, trong đêm Thánh thiện trên trần mui tàu ấy, ánh trăng đêm huyền thoại, huyễn hoặc rắc ánh vàng mờ nhạt lên những sợi tóc bay phất phơ trên đầu anh. Nó thần tiên quá. Ánh trăng vắt ngang khuôn mặt rạng ngời trẻ con của anh, nó trôi dần, trôi dần Ôi! một thời khắc lung linh huyền ảo ấy cứ ở mãi trong tim tôi bao nhiêu năm nay..”

Một đoạn viết khác của Kiti.

 “ ..Anh vẫn đó! Tôi gặp anh đều đặn mỗi tuần. Nhìn cái nhìn của anh, nghe hơi thở của anh. Gần mà xa lắm! Anh gặp tôi như người chưa từng quen, chưa từng trao cho tôi nụ hôn nào. Lạnh lùng và xa lạ!  Nhưng tôi biết, lòng anh đang nổi sóng. Tháng ngày vẫn trôi qua đều đặn. Tôi gặp anh mỗi lúc trên chiều ngược lại, nhận ra nét buồn trên khuôn mặt anh, vẻ u sầu trong đôi mắt anh. Nó như thoáng qua mà níu kéo da diết!



Hôm chia tay nhau trước cổng nhà tôi, nhìn vào mắt anh, tôi cười. Nụ cười chua xót! Trong mắt anh, tôi đã nhìn thấy cái chết tâm hồn mình trong khoảnh khắc ấy. Tôi biết, sẽ mất anh mãi mãi!

….

“Vì sao lại có cái buổi chiều oan nghiệt ấy. Hối hận giày vò tôi. Vì sao tôi lại nhìn thấy anh tay trong tay với cô gái ấy. Cô gái mà sau này chính là vợ anh, em chồng tôi. Chúng ta vừa chia tay nhau được hai ngày. Và trước đó hai ngày, tôi đã hạnh phúc biết bao. Ba mươi lăm năm qua rồi, ánh trăng đêm và những nụ hôn anh dành cho tôi vẫn vĩnh cửu, êm đềm.Tôi vẫn nhớ tiếng sóng vổ vào bờ cát đêm khuya, khi anh tựa vào vai tôi ngủ vùi. Tôi đã khóc vì quá hạnh phúc và hy vọng!. Chính cái hạnh phúc mong manh và niềm hy vọng ấy đã giết chết tâm hồn tôi. Nó bắt đầu từ buổi chiều hôm ấy. Buổi chiều tôi định đến thăm anh, sau ngày trở về.

Tôi hối tiếc không tìm gặp lại anh ngày ấy, bởi tôi còn mê muội giải mã lòng tự ái của mình. Những năm qua âm thầm, lặng lẽ sống, tôi mới cảm nhận được sự mất mát vô hình. Tôi nhận ra mình, anh mới chính là tình yêu của tôi.”

 “Anh và tôi vẫn đi song song bên cạnh cuộc đời, nhưng nó mãi mãi là hai con đường khác biệt, không có điểm cuối nào để gặp nhau. Mãi mãi song hành cùng nhau, nhìn thấy nhau, nhưng không với đến được nhau.”…

Trong một đoạn khác, Kiti viết: “ Trả thù anh chính là hành hạ tâm hồn và thể xác tôi. Tôi muốn anh nhìn sự đau khổ của tôi để mà dằn vặt, hối hận!”

….

“ Khi quyết định lấy K làm chồng, tôi muốn cùng anh ở chung một gia đình. Tôi muốn anh là của tôi, mặc dù không chiếm hửu được anh, nhưng hai chúng tôi bây giờ là em rể, chị dâu trong ngôi nhà này. Tôi muốn, ít ra thỉnh thoảng cũng còn nhìn thấy anh, được gần anh..”



Hận thù anh, tôi đã được gì?

Không có gì!


Đêm đó, sau khi đọc xong những bài viết của Kiti, Tôi đổ gục trên bàn phím, nghe trái tim mình tan nát, quặn đau. Cơn đau xé toạc lòng tôi.

Đêm sau, tôi dùng một nickname khác, gõ hai dòng vào trang Facebook của Kiti:

“ Xin lỗi em! Ngàn lần tôi tạ lỗi cùng em.

Hãy tha thứ cho tôi. Trinh ơi!”

đau khổ

***

II. Bạn cũ của tôi là Việt kiều.

Tôi hãnh diện với mọi người khi được đi, được đứng gần và được giới thiệu rằng tôi và nó là hai đứa bạn chí cốt từ hơn bốn mươi năm về trước. Không hiểu ra nước ngoài sống gần ba mươi năm cậu ta học được những gì. Nhưng mỗi khi về thăm quê hương trông cậu ấy ra dáng lắm! Bước đi thư thái. Gặp ai cũng ăn nói nhẹ nhàng. Ngồi quán thì tay phải choàng thành ghế, tay trái cầm chai bia nốc thẳng không cần ly. Đứng lúc nào cũng  dạng hai chân, còn hai tay chống nạnh, đôi mắt nhìn chếch lên cao. Thật oai phong!

Khôi, người bạn Việt kiều và tôi chơi với nhau từ những ngày chạy rông tắm mưa, phá làng phá xóm. Cùng ngồi chung một lớp tiểu học cho đến hết những năm trung học. Yêu chung một cô bạn gái có cái tên mĩ miều là Mộng Ngọc và sau này nữa, lại cùng yêu một cô bạn gái khác, người đẹp có cái tên kiêu sa: Kiều Trinh.

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà cuộc đời đen đủi của tôi, mỗi khi dính vào chuyện tình cảm yêu đương là có bóng dáng thằng bạn kề bên mới lạ.

Tôi và Khôi  như nợ nhau từ kiếp trước. Ghét nhau nhưng cứ mãi bên nhau.

Hồi đó có biết yêu đương là gì đâu. Mới học lớp Nhất thấy cô bạn cùng lớp nói giọng Sài Gòn nên thinh thích rồi mê. Tôi và thằng bạn dù rất thân thiết với nhau về mọi mặt nhưng cái khoản ấy thì dứt khóat không đội trời chung rồi.

Chuyện xảy ra từ những năm hai đứa tôi chỉ là những thằng bé con. Nhà Mộng Ngọc trong trại gia binh không quân. Mỗi chiều tan học hai thằng tôi lếch thếch, lững thững theo sau cô bạn gái có nước da trắng như mây, dáng gầy gầy, đôi mắt sáng trưng ấy. Ngoằn ngoèo trong những con hẽm sâu hun hút để về nhà cô bạn. Đi tắt con đường hẽm sẽ rút ngắn đoạn đường hơn nên cô bạn chọn lối đi này khiến hai thằng tôi theo muốn hụt hơi. Khi đến trước cánh cổng sắt to tướng dẫn vào khu gia binh không quân, hai thằng tôi chỉ dám đứng ngoài nhìn cô em mất hút vào trong mà tiếc sao đoạn đường ngắn quá. Cùng đi nhưng chúng tôi không hề nhìn mặt, nói chuyện với nhau mà đang nhìn về một hướng. Cô bạn gái!

Năm lên lớp Đệ thất bỗng dưng cô bạn gái biến đâu mất. Vậy là tình yêu (chung) đầu đời của hai thằng con trai còn con nít  đã vụt tắt. Chúng tôi tròn mười một tuổi.
Trời xui đất khiến thế nào mà khi thi vào đệ thất trường công, hai thằng tôi đều đậu và lại ngồi chung một lớp nữa mới ác chứ. Đã lỡ học cùng trường, cùng lớp thì thôi ngồi chung một bàn luôn cho tiện. Vì lỡ sau này có dại dột hai đứa yêu chung một em nữa sẽ dễ theo dõi, quan sát, kìm hãm sự hưng phấn của tình địch hơn. Cả hai chúng tôi đều nghĩ như vậy.

Tôi và bạn đều có em gái cùng tuổi và học ngang lớp nhau. Cô em gái của thằng bạn cũng khiến cho tôi suy nghĩ nhiều. Thục Hiền có nét đẹp dịu dàng Cô hay nhìn tôi không chớp mắt kèm theo nụ cười  khiến trái tim tôi xao xuyến.

Lên lớp mười bỗng dưng trường con trai chúng tôi lọt vào hai em gái. Chẳng là bên trường nữ không có ban Toán nên hai cô này xin qua học chung với đám con trai chúng tôi. Hồng Nhâm và Kiều Trinh. Chuyện rắc rối xảy ra từ lúc này. Tôi mê em Kiều Trinh trong khi “bọn còn lại” trong lớp lo chăm sóc em Hồng Nhâm.

Kẻ thù không đội trời chung với tôi cũng học toán và ngồi ngay bên cạnh tôi nên nhất cử nhất động của tôi đều không qua được cặp mắt nó. Kiều Trinh và tôi đã có tình cảm với nhau nhưng quan hệ giữa Khôi và Trinh lại gần gũi hơn. Khôi giỏi toán hơn tôi nên luôn được Kiều Trinh nhờ vả. Còn tôi thỉnh thoảng cho em xem mấy bài thơ, đoạn văn mình viết. Khốn nạn cho tôi là cùng lúc yêu hai cô gái. Kiều Trinh và Thục Hiền, em gái Khôi. Thục Hiền học sau tôi một lớp , được tôi kèm học thêm. Cả hai đều có tình cảm với tôi.

Thời gian này chiến tranh nổ ra dữ dội. Lệnh tổng động viên được ban hành. Tuổi quân dịch còn mười bảy. Tôi và nhiều bạn bè nữa rơi vào tình huống dở khóc, dở cười. Tôi hơn Khôi một tuổi, vậy là chỉ còn vài tháng nữa phải từ giã tất cả.

Ba tôi quyết định cho tôi học băng một lớp, có như vậy mới không bị  đi lính. Nếu như vậy tôi phải học lớp đêm hoặc ra ngoài trường tư.

Ngày khai giảng năm học mới, tôi buồn hiu nhìn Khôi và Trinh cùng bước vào cổng trường. Tôi âm thầm đạp xe thêm một đoạn ngắn nữa mới vào ngôi trường tư thục xa lạ.

Phải cố đuổi theo chương trình học vì phải băng một lớp. Tôi quyết tâm học cho bằng được vì nhiều lý do. Trước hết, nếu may mắn đậu Tú tài tôi sẽ không bị gọi đi lính, mà còn được vào học một trường Đại học nào đó. Biết đâu cuộc đời ưu đãi tôi. Biết đâu  thằng bạn đang cười hí hửng kia năm sau thi trượt rồi khăn gói lên đường. Chắc lúc đó đời tôi vui biết mấy.

Tôi học ngày học đêm quên luôn hai cô gái đáng yêu đang tồn tại giữa thành phố này. Quên luôn thằng bạn chiều chiều đạp xe đi bên cạnh cô bạn học xinh xắn, cười cười, nói nói mà không sợ có tôi đi sau lưng làm cho ngứa ngáy cái cổ dài ngoằn của nó.

Tôi và Trinh càng ngày càng xa cách. Thật ra là tôi tự xa cách Trinh thì đúng hơn. Cần phải hy sinh tình cảm của mình để cứu mình trước đã. Không còn con đường nào để lựa chọn, chỉ có một lối đi duy nhất là phải học, học và học. Học ngày, học đêm.

Tôi không còn liên lạc với Trinh nhiều nhưng vẫn hay lui tới với Thục Hiền.

tình đầu

Tan học cô dừng ngay ngã tư chờ tôi đạp xe rồi cùng  về. Em lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười. Tôi biết em vẫn dành cho tôi một tình cảm riêng.

Có lần Thục Hiền hỏi tôi về Kiều Trinh:

-    Anh yêu chị ấy phải không?

Tôi ậm ừ không trả lời câu hỏi của Hiền. Cô ấy giận.

-    Phải vậy không?



Tôi không còn gặp lại Thục Hiền cho đến ngày gần cuối tháng sáu năm 1974.

Sáng hôm đó chuẩn bị đạp xe xuống trường dự thi Tú tài, Thục Hiền đến nhà tôi thật sớm. Cô gởi tặng cho tôi chiếc khăn tay màu xanh nhạt rồi dặn dò:

-    Anh làm bài cẩn thận nhé! Đừng để mồ hôi rơi xuống bài làm mà bị hủy chừ.  Em chúc anh nhiều may mắn!

Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Dừng xe trước cổng trường tôi nghe tiếng gọi:

-    Nguyên!

Quay lưng lại nhìn. Trinh đến bên cạnh tôi thật bất ngờ:

- A! Trinh đi đâu vậy?

- Trinh đến chúc Nguyên thi may mắn.

- Sao Trinh biết Nguyên thi ở trung tâm này mà đến?

- Có gì khó đâu! Trinh xem danh sách niêm yết thi thì biết.

- Cám ơn Trinh nhiều. Thôi! Nguyên vào đây.

Tôi dắt xe vào cho kịp buổi thi. Trinh nói với:

- Không phải Trinh quên Nguyên đâu. Muốn để cho Nguyên học đó thôi.

Tôi ngỡ ngàng quay lại nhìn Trinh rồi từ từ đi vào trong sân trường.

Tôi bước vào phòng thi với tâm trạng nặng nề của một sĩ tử ứng thí và một trái tim hân hoan của chàng trai mười tám tuổi đập rộn ràng yêu thương. Hai trạng thái nhào nặn nhau lộn tùng phèo, nhảy múa trên bài làm của tôi.

Hai trái tim của hai cô gái tôi đặt trên trang giấy thi của mình. Nó dẫn dắt tôi làm hết bài thi đầu tiên buổi sáng hôm đó với một nụ cười mãn nguyện.

Tôi vào Đại học Khoa học Sài gòn.

Thời điểm này chiến tranh nổ ra khắp nơi. Học mà không yên tâm chút nào khi mà thành phố của tôi nhiều người đang ồ ạt đổ về đây lánh nạn. Tôi mất liên lạc với gia đình từ hơn nửa tháng nay. Bao nhiêu điện tín đánh về hỏi thăm đều không có trả lời từ gia đình tôi. Một buổi chiều đầu tháng tư năm bảy lăm. Đang lang thang với vẻ mặt buồn phiền, mệt mỏi, mong tìm được một người quen nào đó vào để hỏi thăm tin tức người thân.

Tôi lơ ngơ giữa giòng người trong ngày 30/4. Gần bốn mươi năm qua rồi tôi cũng chẳng còn nhớ cảm giác của mình lúc đó như thế nào nữa.Nhưng một điều chắc chắn tôi còn nhớ. Đó là niềm vui đươc gặp lại người thân của mình.

Đầu tiên tôi gặp lại Trinh ngay giữa Sài gòn. Hôm đó đang ngồi bó gối ở bến xe miền Đông, Trinh gọi tên tôi giữa đám đông người hỗn loạn. Mùi xăng dầu, mùi khen khét của ngày tàn cuộc chiến giữa cái bến xe ồn ào. Tiếng gọi của Trinh không lẫn vào đâu được. Tiếng gọi đó như nằm sâu trong tiềm thức của tôi, chỉ cần cất lên nho nhỏ thì dù có ở bất cứ trong không gian nào tôi cũng nhận ra được.
Trinh bơ phờ hốc hác, bộ áo quần đang mặc trên người của cô, tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Cô bạn gái thân thương đang đứng trước mặt tôi, không có tiếng gọi đó có lẽ tôi không nhận ra được nếu lỡ đi ngược chiều cùng nhau trên phố.

- Ôi! Trinh. Vào đây từ lúc nào?

- Trinh đi tàu vào hơn tháng rồi. Cả nhà đang ở với bà chị bên cư xá Bắc Hải.

- Trinh định về hay sao mà ra đây?

- Trinh với Ba định về trước. Đón xe từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được. Chiếc nào vừa đến là người ta ào lên Trinh chen không nổi. Ba Trinh chịu thua quay về nhà bà chị lại rồi.

- Vậy để Nguyên cùng về với Trinh. Đem hành lý ra đây ngồi chờ may ra leo được lên xe. Trinh vào lấy đồ đi.

Hai đứa ngồi bên nhau suốt đêm ở bến xe nhưng không thể chen lên được  một chiếc xe nào.

Sáng hôm sau, chúng tôi quyết định đi từng chặng một. Mấy ngày cũng được, càng lâu càng tốt. Quan trọng là trong túi còn đủ tiền hay không thôi. Tôi nói với Trinh : “ Nguyên gần hết tiền rồi Trinh ơi! Sợ không về đến nơi quá!” Trinh nhìn tôi cười: “ Đừng lo lắng! Trinh còn tiền đây. Nhiều lắm! Qua đến Mỹ cũng không hết đâu” Trời đất! hú hồn cho tôi.

 Có chuyến xe về đến Cam Ranh. Tôi và Trinh không còn chọn lựa nào khác.
Lại tiếp tìm cách về nhà, tôi hỏi thăm đường ra ga. Con đường đất vài cây số, nhà ga nằm trong một thung lũng thưa thớt dân cư. Tàu đến, tôi leo thẳng lên trần toa nằm ép người xuống đưa tay kéo Trinh lên. Vậy là có một chỗ nằm thoải mái cùng với hằng trăm người. Còi tàu réo vang! Tôi và Trinh nhìn nhau bật cười cùng lúc. Trinh nói:

- Không thể tưởng được! Không thể nghĩ ra chuyện có một ngày Trinh với Nguyên vi vu trên mui tàu lửa vào một đêm trăng như thế này. Giống tiểu thuyết quá Nguyên nhỉ!

- Ừ! Trinh tưởng tượng hay lắm! Sau này Nguyên có làm nhà văn sẽ viết về câu chuyện  dưới trăng nhưng trên trần mui tàu lửa.

Những hàng cây vút qua, hai bên đường đầy hố bom đạn. Sao trên trời trôi dần về hướng tây. Còn gió thì mơn man, vuốt ve trên khuôn mặt cô gái, khiến chàng trai không nhìn rõ được đôi mắt long lanh của người mình yêu. Ôi! Chắc lãng mạn lắm đấy!

Trinh dựa vào người tôi:

- Chà! Không ngờ Nguyên cũng văn chương, lãng mạn thật! Học toán uổng quá!
Tôi ôm chặt hai gối làm điểm tựa cho Trinh dựa vào. Tàu cứ chòng chành dưới ánh trăng lúc mờ lúc ảo.

- Trinh mới là người lãng mạn. Trong cơn hoạn nạn vẫn có được ý nghĩ về một chuyến đi dưới trăng như thế này. Tuyệt lắm! Nguyên chỉ nói được theo Trinh thôi.

Đó là một kỷ niệm tôi mang theo suốt chặng đường đời sau này. Những lúc khó khăn hay hạnh phúc, đớn đau hay êm đềm, tôi vẫn luôn nhớ và trân trọng cái kỷ niệm đẹp đẽ ấy.. Hay trong những lúc yên bình của mình, nhớ về Trinh tôi tự hỏi Trinh còn giữ được  gì về chuyến đi đó không? Hay trong hạnh phúc của mình hoặc lặn ngụp trên đường đời Trinh đã quên mất những gì đã có giữa tôi và Trinh trong đêm trăng nhiệm màu?.  Kỷ niệm yêu thương  của tôi và Trinh trên mui tàu đêm trăng, tháng tư năm bảy lăm ấy vẫn luôn là một phần cuộc sống của tôi.

Trinh mệt mỏi nằm gối đầu lên chân tôi. Cảm giác âm ấm, là lạ của da thịt con gái lần đầu tiên chạm vào người tôi êm ái, lâng lâng kỳ lạ. Tôi đang mơ giấc mơ được bay bổng lên cao chăng? Thật hay mơ tôi cũng không rõ được trong lúc ấy.

Trinh thiêm thiếp ngủ. Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt Trinh. Khuôn mặt đẹp lạ lùng! Tôi vẫn ngồi vậy, vẫn nhìn vào khuôn mặt thiên thần ấy say đắm! Toa tàu lắc lư, lắc lư. Trái tim tôi cũng lắc lư theo mỗi nhịp bánh sắt lăn qua hai đầu nối đường ray. Cố giữ thăng bằng để Trinh được thiếp đi chốc lát trong yên bình. Ngón tay tôi nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối đang vướng vào khuôn mặt của Trinh. Những sợi tóc đầy bụi bẩn, bay phất phơ, bất trị trong gió ngược khi đoàn tàu vút đi. Những sợi tóc phủ ngang khuôn mặt Trinh, cùng những ngón tay của tôi mơn man trên gò má xanh xao ấy.

tình đầu

Gần suốt đêm như vậy. Tôi hết nhìn khuôn mặt kiều diễm ngày trước, lại ngửa mặt lên trời nhìn những vì sao đêm. Cám ơn đời đã cho tôi giây phút hạnh phúc thần tiên này. Trinh như đứa bé nằm ngủ gối đầu trên chân tôi. Tôi hát nho nhỏ. Những bài hát trước đây Trinh thường hát cho tôi nghe, cố giữ cho giấc ngủ của Trinh được yên bình.

Gần sáng, khi sao Mai dần trôi về phía tây. Nhìn khuôn mặt như trẻ con  của Trinh hồi lâu. Lúc mà những vì sao truyền cho tôi sức mạnh và lòng can đảm, lấy đi của tôi sự rụt rè vốn có. Cơ hội cho tôi tỏ lòng yêu thương với Trinh. Thật ra lúc ấy tôi không cưỡng lại ý muốn được hôn lên khuôn mặt ấy. Trong khói bụi khuôn mặt Trinh vẫn đẹp như thiên thần. Nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên đôi môi khô của Trinh  một nụ hôn vụng trộm. Đôi môi ấy mím chặt như cố nén tiếng thở dài.  Nụ hôn vụng dại đầu đời của thằng con trai đa tình nhưng nhút nhát. Tôi hôn rất nhiều lần như vậy. Có đôi lúc tưởng như cắn được vào môi Trinh. Cảm giác như đôi môi xinh xắn kia đang dần hé mở. Bàn tay Trinh đang tìm bàn tay tôi. Ánh sáng lờ mờ của đèn đường hắt lên trên mui toa tàu. Cô nở nụ cười:

- Nguyên...

Tôi kéo Trinh sát vào mình. Không hiểu vì sao lúc đó tôi có đủ can đảm, mạnh mẽ làm được như vậy?. Những nụ hôn lướt trên khuôn mặt, lên mắt và môi Trinh. Tiếng thở dồn khi ngực tôi áp sát vào ngực Trinh. Cả hai trái tim đập loạn xạ cho đến khi tiếng còi tàu thét vang. Trinh vội vàng đẩy người tôi ra, xoay người ngồi dậy, sửa lại mái tóc rối tung. Cô nhìn tôi hồi lâu rồi cúi đầu, tựa cằm lên hai đầu gối im lặng.

- Nguyên xin lỗi!

Im lặng.

- Trinh lạnh lắm không?

Trinh không trả lời nhưng nép sát vào người tôi hơn. Giọt nước mắt rơi xuống trên tay cô. Không ngần ngại tôi choàng tay qua vai trinh siết chặt.

- Trinh lạnh lắm rồi!

Tôi lấy tay lướt nhẹ má Trinh, hôn lên mái tóc cô.  Nhìn khuôn mặt trẻ con của Trinh tôi xót xa. Tội cho Trinh quá!

Trinh gỡ tay tôi ra, nhìn trách móc. Tôi xấu hổ như bị mẹ bắt gặp mình ăn vụng, vội quay mặt đi nơi khác. Trinh vẫn cứ nhìn tôi hồi lâu. Khi tàu chạy vào đoạn đường không còn ánh đèn nữa. Ánh trăng đêm rõ hơn, Trinh nắm chặt bàn tay tôi. Ánh trăng mờ nhạt chênh chao. Trinh tựa đầu vào vai tôi. Hai đứa cứ nắm chặt tay nhau như vậy cho đến khi tàu gần vào ga Nha Trang. Tiếng ồn ào của hành khách đang ngồi trên trần tàu vang lên phía xa xa.

Chúng tôi bước ra khỏi ga đã gần trưa, im lặng đi bên nhau. Tôi đi đâu, Trinh theo đó. Cứ vậy lang thang đến bến xe. Vật vờ đứng ngồi trước những ngôi nhà đóng cửa cho hết buổi chiều, nhưng không có chuyến xe nào cho chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Khi đêm gần xuống tôi nói với Trinh:

- Hay mình xuống biển ngồi chờ, sáng mai trở lại đón xe về.

Trinh mệt mỏi, dựa lưng vào người tôi trong quán bên đường, trả lời hững hờ:

- Sao cũng được! Trinh mệt lắm rồi Nguyên ơi!

Tôi kéo tay Trinh đứng dậy:

- Ra biển cho nhẹ tâm hồn. Mai sớm mình quay lại tìm xe nhé.

- Ừ, mình đi!

Tôi nhìn Trinh. Trông cô tàn tạ, xơ xác quá. Trái tim tôi thắt lại.



Trăng đang lên!

Trăng rơi đầy khắp bãi biển, trải dài ngút mắt trên cát vàng. Trăng choàng  trên những ngọn sóng xô dạt vào bờ. Trên mặt biển ánh trăng dập dềnh. Nhiều trăng quá! Biển đêm Nha trang đẹp lạ lùng. Tôi nhiều lần ngồi trước biển, nghe sóng vỗ vào bờ trong những đêm trăng nhưng chưa bao giờ cảm nhận được cái đẹp của biển dưới ánh trăng như ở đây. Những hòn đảo ngoài xa nhàn nhạt dưới trăng. Mặt biển mênh mông chập chùng được trăng rải sắc vàng giống như một tấm thảm khổng lồ nhấp nhô gợn sóng. Như mơ! Như thực! Tôi và Trinh đều bị mê hoặc bởi cảnh vật ở đây. Chúng tôi ngồi tựa vai nhau trên bãi cát. Nhiều người cũng xuống đây ngắm trăng. Họ nhẹ nhàng bước đi trong im lặng như sợ trăng vỡ, sóng tan. Người đông lắm! Có lẽ họ cũng như chúng tôi đang chờ một chuyến xe về. Mệt mỏi sau cuộc chiến.

Chúng tôi  im lặng như vậy không biết trong bao lâu. Gió mùa hè từ xa khơi thổi về lành lạnh giữa đêm khuya. Tôi tìm bàn tay Trinh giấu vào trong hai tay mình. Hơi ấm của hai chúng tôi truyền cho nhau.

Tôi ôm Trinh vào người, đầu Trinh trên vai tôi. Không còn thơm mùi bồ kết, tóc Trinh vẫn còn  mùi khen khét của khói và gió bụi đêm qua. Có lẽ lúc chiều không có xà phòng gội đầu, nên Trinh dùng loại xà phòng cứng, thô ráp như viên gạch nhỏ. Nhưng tôi vẫn thích thú được hôn lên mái tóc ấy. Tôi hôn miên man. Trinh vẫn nắm tay tôi. Những ngón tay đan chặt.

Ánh trăng soi rõ khuôn mặt mệt mỏi, u buồn của Trinh.  Sự im lặng huyễn hoặc thôi miên cả hai đứa. Tôi và Trinh trôi dần rồi đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Cô ngước mắt nhìn tôi:

- Rồi một mai Trinh đi lấy chồng, còn Nguyên có một gia đình khác. Chúng ta gặp lại nhau. Nói sao nhỉ ?

(còn nữa)

  • Gửi từ bác Bùi Thanh Xuân

Mời bạn đón đọc Phần 2



Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top