Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi nắng về cho mùa hạ cuối cùng

2014-05-23 01:16

Tác giả:


Café Blog - Và cứ mãi thấy thân thương những con đường, khoảng sân bóng rổ nho nhỏ có hàng cây xà cừ chẳng bao giờ biết tuổi, những tán cây um tùm chẳng bao giờ hỏi tên. Ai có thể quên những hồi đầu nhập học ngu ngơ, ngờ nghệch. Nhớ cả cô gái của nắng, rồi sẽ ám ảnh một thời sinh viên. Tự nhiên thấy yêu trường mình quá, càng ngày càng muốn sống trọn vẹn những ngày tháng này hơn.

***
Tháng 5 sang rồi, thế là Hà Nội bước hẳn chân sang mùa mới mất rồi, mùa nắng đã bắt đầu về.

Mấy ngày nắng đẹp quá, nắng qua kẽ tay, hấp háy qua mắt kính em tôi và lả lơi trên những nhánh bằng lăng khô gầy sắp tràn sắc tím. Mấy ngày qua tưởng rằng mùa lạnh dùng dằng chẳng muốn rời đi, tưởng rằng rồi lại vo tròn , xuýt xoa vài ngày nữa, tưởng rằng trời đất lại trắng xóa âm u suốt mấy ngày dài thế mà nắng gió đến thật đúng lúc. Mùa qua vẫn còn luyến tiếc nhiều lắm, mùa xuân chưa muốn vội đi đâu. Nhìn màu nắng kia, nhìn khoảng trời kia ao dám bảo là mùa xuân đã từ bỏ.

Sau những ngày dài nghỉ lễ, trở lại mái trường thân quen, ngồi ở trường, nơi A1 với cái tầm nhìn rộng và hút mắt, với những hàng cây mà có khi ra trường vẫn còn băn khoăn , liệu mình có kịp biết tên với những con chim chào mào mà ở đâu rủ nhau về đú đởn ở trên cành, với những cây cau vua cao vút hóng nắng và gió trời, với hàng chữ “hiền tài là nguyên khí quốc gia” lúc nào cũng ở phía trên đầu, với những cây xà cừ chẳng biết từ bao giờ về đây ăn ở đời đời kiếp kiếp.

Chẳng phải là mình đã đi qua khoảng sân trước – nơi ngày ngày ngóng trông ra phố Tôn Thất Tùng có những cột cờ với màu đỏ thắm trên cái nền vàng mang chút ít gì đó của hoài niệm, đã để ý mãi những hàng cỏ ba lá rồi hay sao. Cũng chẳng phải trùng hợp đâu “niềm tin – hy vọng – tình yêu” thì với mình sẽ là “học tốt, mơ nhiều, yêu say đắm”, mỗi lá một ý nghĩa riêng. Tự nhiên thấy yêu trường mình quá, càng ngày càng muốn sống trọn vẹn những ngày tháng này hơn.

gửi nắng tháng 5

Mấy lần nhìn các anh chị túi tít chụp ảnh kỷ yếu để chuẩn bị chia tay những ngày  miệt mài bài vở, áo dài có, vest đen có, nhưng vẫn khác biệt ở màu áo blouse kia, thấy yêu cái thủơ sinh viên đầy ắp tiếng cười và kỷ niệm này quá. Lại thấy mình may mắn khi vẫn đang trên ghế nhà trường nhiều năm nữa nhiều mùa nữa đầy ăm ắp mưa, gió, rét, đầy ăm ắp màu xanh trong ánh nhìn, đầy ăm ắp bạn bè ,đầy ăm ắp màu áo đỏ, đầy ăm ắp cảm giác mỗi khi ngồi ở giảng đường Hồ Đắc Di hay ở thư viện cái im lặng đến bứt rứt trong mình, nghe vu vơ vài câu ghi ta, vu vơ vài câu hát để rồi lại vô tình lẩm nhẩm hát theo.

Rồi sẽ còn nhiều mùa nữa, nhiều mùa hòa mình vào thi cử, với những ngày ngồi mòn ghế ở giảng đường, những buổi trưa gào khản cổ, muốn đội nhà giành chiến thắng, làm náo động một góc trường. Rồi những lần đói, đi lang thang trong vô định bởi vì có góc nào, chỗ nào của trường mà chân mình chưa khám phá nữa đâu, có còn món nào mà mình chưa kịp ăn nữa đâu. Sẽ có thêm nhiều mùa nữa mà đi học muộn đứng ở ngoài hàng lang chờ ra chơi thầy ra rồi đi vào, có hôm chờ cả buổi mà chẳng được gì, có hôm lại nghe thấy cáu gắt. Có những hôm mong được gặp lại những thầy giáo, cô giáo của những năm đầu mà sẽ không còn cơ hội được học thầy cô nữa. Để cười thật tươi, để thấy thầy vẫn yêu sinh viên thế. Sẽ được thêm những lần thầy vào ngồi cùng nhau kể chuyện học hành, kể chuyện đi làm, kể chuyện sau này bon chen vào cuộc sống.

Sẽ được thêm, được thêm những buổi học mắt buồn ngủ rũ rượi mà chẳng dám gục mặt xuống, mắt chỉ dám khéo lại, chỉ sợ bị rơi rụng câu chữ mà đêm về lại thấy chẳng có gì trong đầu.

Và cứ mãi thấy thân thương những con đường, khoảng sân bóng rổ nho nhỏ có hàng cây xà cừ chẳng bao giờ biết tuổi, những tán cây um tùm chẳng bao giờ hỏi tên. Cứ đến tháng tư mà mình vẫn thích gọi là mùa lá đổ, cả sân lá vàng níu những bước chân vội vã, đường chậm lại chút, chút thôi. Nhớ cả những bông hoa mẫu đơn lấp ló trong đám lá xanh, vởn vơ với gió để được thấy bâng khuâng, nhớ mãi câu chuyện của người thầy đáng kính. Ai có thể quên những hồi đầu nhập học ngu ngơ, ngờ nghệch, nhớ sự cố nho nhỏ của hồ sơ, học bạ. Nhớ lần bị cô chủ nhiệm  khối nhắc nhở, nhớ cả cô gái của nắng, rồi sẽ ám ảnh một thời sinh viên.

Sẽ là chậm tiến nếu cứ mãi mong mọi thứ đứng yên tại chỗ, nhưng thực sự có những quãng thời gian trong cuộc đời này, người ta khó có thể mà quên, đâu chỉ nói quên là quên. Vào trường, sâu trong suy nghĩ vẫn là sự giành giật rằng liệu đã phải là sai lầm. nhưng chỉ biết rằng nếu không có một lần dấn thân thì làm sao có những thứ trải nghiệm và rồi nhớ, sẽ nhớ mãi chẳng thể nào quên.

Tặng các anh, các chị của tôi những mùa hạ cuối cùng.

Tặng chị, mùa tình nguyện gần như cuối này với nhau.

Nhờ Blogviet mang nắng về cho mùa hạ cuối cùng của các anh chị mình trong quãng đời sinh viên.

Gửi nắng về cho những mùa hạ cuối cùng.

Tặng các anh các chị của tôi.


•    Nguyễn Đình Hùng





Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top