Gửi lại hạnh phúc cũ để tìm con đường mới
2018-03-06 01:20
Tác giả:
Đêm qua, mùa gió tràn vào lòng thành phố. Hơi lạnh len lỏi vào từng hàng cây dài thưa bóng, thỉnh thoảng sượt qua se buốt. Sau khung cửa xám bạc, cô ngủ gục trên sofa, tay vẫn còn giữ chặt khung ảnh có tấm hình một cặp đôi cười rất hạnh phúc. Tiếng gió giật cửa ngập ngừng khiến đôi mày cô khẽ nhíu rồi lại dãn ra, đôi môi thoảng như khẽ cười...
- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, buồn ngủ thì phải vào phòng mà ngủ em ngủ ở sofa lỡ cảm lạnh thì sao? Còn nữa, hóng gió xong phải nhớ đóng cửa lại, ban đêm hơi lạnh tràn vào không tốt đâu!
Vừa nói anh vừa tìm chiếc chăn mỏng khoác lên người cô vừa nhanh tay đóng cửa lại, những cơn gió bị nhốt ngoài hiên va vào nhau ào ào. Cô mỉm cười sáp lại chui vào lòng anh, dụi dụi vào lồng ngực, cái giọng trầm ấm đầy trách móc và nuông chiều này luôn khiến cô thấy mình thật nhỏ bé. Anh thở dài rồi ôm chặt lấy cô, bóng hai người in mờ mờ lên cửa kính yên bình, khác hẳn cảnh gió cây nhảy múa ngoài kia. Cô bỗng thấy người anh cũng thật ra cũng rất lạnh, vòng tay bất giác lại càng siết chặt hơn!
Anh và cô yêu nhau được năm năm, tuy cũng có lúc giân hờn như bao cặp đôi khác nhưng chưa bao giờ phải nói tới lời chia tay, ai cũng rất ngưỡng mộ tình yêu của họ. Năm năm là khoảng thời gian đủ để cả cô và anh tìm hiểu, xác định vị trí của đối phương trong lòng mình. Sự thấu hiểu, bao dung, lòng chung thủy và tình yêu đã gần như cho họ một cái kết trọn ven.
Ngày hai bên gia đình gặp mặt, ánh mắt cô và anh rạng rỡ, đong đầy hạnh phúc. Chỉ nay mai thôi cô và anh sẽ chính thức về một nhà. Ngày vui tới gần, cô lại càng bồn chồn, lo lắng, những lúc như vậy anh lại ôm cô vào lòng:
- Em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi, mọi việc cứ giao cho anh. Em nhé!
Ngọt ngào như tan ra trong cái hạnh phúc bồng bềnh ấy. Cô dâu nào chẳng lo lắng, chuyện trọng đại cả đời cơ mà, cô tự nhủ lòng rồi cô lại bật cười thành tiếng:
- Anh chiều hư em mất thôi!
Anh ngửa đầu cười lớn còn cô càng rúc sâu vào lòng anh hơn. Tiếng cười hạnh phúc ấy, cho đến giờ vẫn còn in sâu trong ký ức của cô.
Những ngày này tiết trời vẫn trong veo, nắng hanh hanh vàng ngập lối, cô và anh tất bật chuẩn bị cho ngày hạnh phúc chẳng còn bao xa. Mọi việc anh đều xem xét kỹ càng, cái gì cũng tự mình làm mới yên tâm. Nhiều khi bận rộn cả ngày chẳng đươc gặp nhau nhưng anh cũng không quên nhắc cô ăn uống đầy đủ, nếu mệt thì cứ để anh làm. Nhưng có thứ gì có thể khiến cô vui vẻ hơn việc được tự tay đặt những viên gạch đầu tiên cho tổ ấm của mình chứ? Ngôi nhà nhỏ được cô và anh tự tay trang trí. Những bức ảnh cưới được treo ngay ngắn trên bức tường chính giữa phong khách, trong tổ ấm nhỏ đâu đâu cũng ấm áp, tươi vui. Trong ấy có hình ảnh cô và anh đan vào nhau, cười rạng rỡ!
Sớm nay, mùa gió tràn về. Váy trắng tinh khôi, khẽ chạm vào những hạt sương dịu dàng, e ấp, hôm nay cô là cô dâu còn anh là chú rể, hôm nay anh thành chồng còn cô thành vợ!
Ngồi trong phòng, cô thấy một cô dâu xinh đẹp, thấy cô và anh sánh bước bên nhau trong tiếng hò reo, chúc phúc, thấy cả khung cảnh tươi vui của một gia đình không chỉ có hai người. Sau hôm nay cô sẽ luôn nhìn thấy anh vào mỗi buổi sáng, mọi buồn vui sẽ chia sẻ cùng anh. Giây phút này chỉ là anh cảm thấy cần cô, cô cảm thấy cần anh, họ cần nhau và mong muốn nhau bên nhau một đời, thế là đủ!
Chuỗi ký ức và dòng cảm xúc cứ thế ào ào tua qua trước mắt cho đến khi tiếng mảnh vỡ văng ra sắc lẹm từ khung ảnh trên bàn. Vỡ vụn, đau thương, cô thấy mình đang khóc trong trong những mảnh gương chồng chéo đến đáng sợ.
Đường vắng, chỉ có gió xé qua mái tóc và gương mặt đẫm lệ của cô. Áo trắng tinh khôi bỗng lẻ loi, sắc lạnh đến buốt lòng! Mọi thứ tan biến quá nhanh, quá sức chịu đựng khiến cô gần như mê dại, cảm xúc cũng bị ném vào một chiếc hộp bị khóa chặt. Anh bỏ lại cô trong niềm hạnh phúc còn dang dở, bàng hoàng xen lẫn chua xót.
Tiếng gió rít, tiếng đập vào bậu cửa khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cái lạnh trong phòng khiến cô gần như tê dại, mi mắt vẫn còn hoen nước đỏ lựng. Cô nhìn ra khung cửa thật lâu, tay siết nhẹ khung ảnh trong lòng. Hôm nay là ngày mùa gió tràn về.
Sau hai năm, cô có thể thuộc vị trí từng gốc cây trên con đường này, những mảnh cảm xúc cũng đều chôn chặt tại nơi đây. Kéo chiếc áo che kín cổ, cô chầm chậm tiến về phía trước, trên tay ôm một bó hoa hướng dương rực rỡ đối lập với không khí có phần ảm đạm, trầm buồn. Ngày đó, cô nhớ khi hỏi anh thích hoa gì anh chỉ nhún vai rằng anh không thích hoa, anh chỉ thích em thôi, Dương ạ!
Đứng trước anh, cô vẫn luôn nhỏ bé, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt đầy ấm áp nhưng lại chẳng thể chạm nổi. Đêm qua trong giấc mơ, cô thấy mình và anh tay trong tay, hướng dương rực rỡ cả một góc trời, voan trắng bay nhẹ và cười hạnh phúc, xung quanh có tiếng hò reo, chúc phúc. Từng bông hướng dương trong tay cô run nhẹ, gió vờn cánh hoa dịu dàng và hết sức nuông chiều. Mắt cô nhòe dần, nước mắt nghẹn ứ không thốt lên lời, anh vẫn luôn cười với cô như vậy nhưng là nụ cười của hai năm về trước!
Hai năm trước anh mang theo hơi thở, mang cả trái tim, hạnh phúc của anh và cô đi mất. Hóa ra hạnh phúc là đường một chiều, anh rẽ sang làn đường khác ngược chiều con đường hạnh phúc của cô... Cô từng nói ước nguyện cả đời cô là làm vợ anh còn anh bảo rằng tâm nguyện cuối cùng của đời anh là cô được hạnh phúc! Cô đã từng oán trách anh rất nhiều bởi hạnh phúc của cô anh đem đi mất cô biết tìm nơi đâu? Thế nhưng cuối cùng anh lại giúp cô hoàn thành ước nguyện, có lẽ đã đến lúc cô nên bớt ích kỷ mà thành toàn cho tâm nguyện của người cô yêu.
Nhìn lại ngôi nhà cô sống trong suốt hai năm qua, từng nơi đều là hình bóng anh khiến cô lưu luyến không rời. Nhưng cô đã hứa với anh đời này sẽ hạnh phúc, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này cô sẽ cất tất cả vào sâu trong ký ức, cô nhất định sẽ hạnh phúc, bởi anh cũng sẽ vậy.
Sau cánh cửa khép lại, từng tia nắng rọi qua cửa sổ phản chiếu lên khung ảnh lấp lánh, ấm áp. Trong đó có cô và có anh, họ cười thật đẹp!
Cô cứ thế tiến về phía trước cố gắng không quay đầu lại, phía sau có tia nắng chiếu lên rực rỡ. Phía bên kia bầu trời, hoàng hôn dần buông xuống, gió đưa khe khẽ những cánh hoa hướng dương rụng bên mộ rồi cuốn vào hư không!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.