Gặp được nhau là điều tuyệt vời nhất
2015-05-25 01:01
Tác giả:
blogradio.vn - Có những thứ chỉ có thể tồn tại trong tim chứ không thể đi cùng ta đến hết con đường, nhưng nó giúp tâm hồn ta bình yên hơn sau những ngày giông bão. Quá khứ dù đẹp đến thế nào, cũng chỉ là một chốn dừng chân chứ không thể là một nơi để ở lại. Ngày sau, nếu có nhìn lại, hãy cứ mỉm cười, vì gặp được nhau đã là điều tuyệt vời nhất.
Tôi thích cái cảm giác khi được anh đứng đằng sau rồi bất ngờ bế bổng và xoay nhiều vòng giữa không trung. Mặc kệ ánh nhìn từ những người xa lạ, chỉ còn cảm giác tôi như cánh chim bé nhỏ được dang rộng cánh giữa bầu trời đầy nắng và gió. Còn nhớ lần đầu tiên, tay tôi sợ hãi bám chặt vào cổ anh, mắt nhắm nghiền áp mặt vào bờ ngực anh vững chãi còn miệng thì vẫn không ngừng vừa cười vừa la "Mau thả em xuống!".
Vậy mà một lúc sau anh mới chịu để tôi xuống. Khi anh dừng việc xoay tròn đôi cánh của tôi cũng là lúc ánh mắt tôi và anh chạm nhau. Ngượng ngùng và đầy yêu thương.
Tôi, khi ấy, tuyệt nhiên bé nhỏ. Còn anh chính là bầu trời rộng lớn, yên an.
Mỗi lần gặp mặt, tôi lại háo hức với trò xoay xoay trong gió. Còn anh, nhân lúc thả tôi xuống lại kiếm cớ đưa tay xoa đầu làm rối tung đám tóc của tôi, cười xòa rồi than thở:
"Ai da, sao dạo này em tăng cân nhanh thế?"
Tôi được thể xịu mặt, vùng vằng rồi bỏ đi lên trước.
Anh mỉm cười trước bộ dạng giận dỗi của tôi. Chạy nhanh đi lên cùng tôi, ngoắc ngoắc ngón út gãi tay tôi thật nhẹ. Tôi vừa giả bộ mặt dỗi mà vẫn đành phải phì cười. Anh chàng của tôi đáng yêu như này cơ mà! Tay tôi nằm gọn trong bàn tay anh từ lúc nào chả biết.

Cứ thế, anh nắm tay tôi, đi suốt mùa hạ, qua mùa thu và cả mùa đông năm lạnh lẽo ấy. Anh dắt tôi qua những ngày lạnh lẽo phủ sương, ngày mà những sợi tóc bay bay đan cài trước gió, ngày mà chỉ có tiếng cười của tôi giòn tan như nắng sớm hòa cùng những bông tuyết bay ngoài trời.
Dưới cái lạnh buốt giá, tôi nép mình vào trong tấm áo choàng rất dày, và trong cả vòng tay ấm áp yêu thương. Trong mắt tôi, thời gian có anh, được nắm tay anh đi qua những ngày rộng tháng dài chính là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Quãng thời gian mà "chỉ muốn được bình an, nắm tay người đi giữa nhân gian".
Thời gian trôi đi đủ để tôi trưởng thành và quên đi trò chơi hồi xưa vụng dại. Không còn những bàn tay đan vào nhau trong mùa đông lạnh, tôi cố tìm hơi ấm trong miền kí ức xưa.
Tôi, vẫn tuyệt nhiên bé nhỏ, nhưng không thể an nhiên trước bầu trời.
Sáng nay, trời trở lạnh. Tôi xoa hai tay vào nhau, pha cho mình một cốc cà phê. Ủ chặt trong tay, vẫn chẳng hết giá buốt.
Hơn ai hết, tôi hiểu, có những thứ chỉ có thể tồn tại trong tim chứ không thể đi cùng ta đến hết con đường, nhưng nó giúp tâm hồn ta bình yên hơn sau những ngày giông bão. Kỷ niệm thật đẹp nhưng cũng chỉ tồn tại trong quá khứ, phải quên đi mới sống tiếp những tháng ngày còn lại một cách thanh thản nhất.
"Quá khứ dù đẹp đến thế nào, cũng chỉ là một chốn dừng chân chứ không thể là một nơi để ở lại".
Ngày sau, nếu có nhìn lại, hãy cứ mỉm cười, vì gặp được nhau đã là điều tuyệt vời nhất.
From Cân Cân with Love
© Nguyễn Nhật Linh – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.


