Em và anh như hai con đường ngược chiều
2016-04-27 01:20
Tác giả:
Hà Yên mở toang cánh cửa bước ra ngoài đón nắng sau những ngày chốn mình trong bóng tối. Cô sợ ánh sáng vì nó sẽ rọi sâu vào mắt cô làm nhòa đi những ký ức trong cô; cô sợ tiếp xúc với mọi người vì mọi người sẽ nhìn thấy niềm đau trong tim cô còn đang thổn thức. Cái nắng tháng tư hanh hao quá, cả một Hà Nội như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông giống như cô. Cô trở lại đón nắng, trở lại một cuộc sống bình thường như chưa từng có anh trong cuộc đời.
Mỗi lần về với Hà Nội, đặt chân xuống sân bay việc đầu tiên là cô bắt vội lấy một chiếc taxi:
Cô gái xinh đẹp đi đâu vậy? Người tài xế hỏi cô
- Cho em về phố Bà Triệu.
Chiếc taxi tiến vào trung tâm thành phố, chạy qua con đường Kim Mã rợp bóng mát, men theo sau lưng Văn Miếu rồi rẽ sang con đường mang tên của những người phụ nữ anh hùng Hai Bà Trưng. Đến đầu đường Bà Triệu, anh taxi quay sang lắc nhẹ Hà Yên cho tỉnh ngủ:
- Đến Bà Triệu rồi, em muốn dừng lại ở đâu?
- Anh cứ đi đến cuối phố rồi rẽ sang Phố Huế cho em.

Lượn hết một vòng qua hai con phố Bà Triệu - phố Huế như một thói quen rồi cô đề nghị người tài xế dừng lại ở một góc cafe quen thuộc nơi ngã tư Trần Hưng Đạo. Bao giờ cũng thế, cô luôn bước xuống xe ở đây như một thói quen. Phố Bà Triệu chạy qua phần đất thuộc các thôn, phường cổ của Thăng Long xưa. Phố dài 1,9 km thuộc các quận Hoàn Kiếm và Hai Bà Trưng, chạy song song với phố Huế theo hướng Bắc Nam nhưng hai con phố ấy lại chạy theo hai chiều ngược nhau và chúng chỉ có thể gặp nhau lần cuối ở điểm giao Trần Hưng Đạo cắt ngang Bà Triệu và chia tách phố Huế với Hàng Bài. Lúc ấy, Bà Triệu vẫn còn tiếp mãi đến tận Lý Thải Tổ còn phố Huế thì mãi mãi dừng lại. Cũng giống như em và anh là hai đường thẳng song song, mỗi người có một suy nghĩ, một cách nhìn nhận riêng nhưng lại có một lúc nào đó tạo hóa đặt trái tim hai ta đập cùng nhịp đập và xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Ai từng bảo, có thể ngược đường, ngược nắng để yêu em, bởi thế em luôn có một niềm tin rằng hai ta tuy xa cách nhưng sẽ có một ngày ta lại được nhìn thấy nhau, dù chỉ một lần. Hà Yên nhớ như in những ngày khi cô còn có anh, đã không biết bao nhiêu lần cô cùng nắm tay anh, người con trai Hà Nội ấy đi ngang phố. Anh kể cho cô nghe về Hà Nội, về hai con phố gắn liền với tuổi thơ của anh hai con phố không những song song mà lại còn ngược chiều nhưng chúng ta hãy cùng nắm tay nhau đi qua mọi mùa của phố em nhé.
Chiều nay, thức dậy sau một chuyến đi dài khiến cả cơ thể mệt mỏi. Từ ban công tầng 3, phóng tầm mắt ra xa nhìn những đám lá vàng rơi đầy trên hè phố như đang ngọ nguậy ngóng chờ cơn mưa đầu mùa ngọt mát niềm hân hoan. Hà Yên nhận ra mùa hoa cho đến khi bất chợt thấy nó bừng sáng trên mọi con phố. Cô nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài bất chợt bắt gặp một đóa loa kèn trước hiên nhà, là ai đã vô tình hay cố ý đặt trước cửa nhà cô loài hoa trắng tinh khôi, là ai biết cô đã trở về, trong tâm trí cô bỗng ngân nga câu ca “tháng tư loa kèn mỏng manh những góc phố con đường quen”. Cô nhẹ nhàng ôm loài hoa vào lòng như ôm cả một mùa Hà Nội vào lòng là loa kèn mang tháng tư vào Hà Nội. Một nỗi nhớ bỗng quay quắt, bỗng da diết, không biết có ai còn nhớ đến cô như nỗi nhớ cô dành trao.

Người ta biết đến loa kèn với những truyền thuyết khác nhau. Truyền thuyết kể về một tình yêu thủy chung son sắc của nàng Lilia dành cho Giắc, đó là hình ảnh nàng mang trái tim từ lồng ngực của mình để vùi trong nấm mộ mà nàng nghĩ là của Giắc. Và từ nấm mộ ấy mọc lên những đóa hoa tinh khiết, trắng ngần tỏa ngát mùi hương thơm của tình yêu thủy chung, vẹn tròn. Ngày nay, người ta còn tìm thấy hình vẽ của loài hoa này trên tường của những tòa lâu đài cổ ở Hi Lạp - nơi mà Loa kèn là loại hoa chính của Hera. Và cũng chẳng biết từ bao giờ loa kèn bỗng trở thành biểu tượng của người Hà Nội mỗi độ Hạ về.
Hà Nội đầu tháng 4, dường như đang chậm lại để nhường chỗ cho một vẻ đẹp thanh khiết, trong veo nhưng lại quá đỗi bình dị, thân quen của hoa loa kèn vươn mình khoe sắc. Cái vội vã, hối hả của một Hà Nội thường nhật bỗng dưng biến đâu mất. Thay vào đó, người ta dễ dàng thấy tâm hồn nhẹ nhàng, an yên khi bắt gặp đâu đó, những mỏ kèn trắng tinh khôi trên những gánh hoa rong ruổi khắp các ngõ phố của mảnh đất Kinh kỳ.
Tháng tư - Loa kèn nở - cũng là lúc Hà Nội bừng tỉnh trong cái nắng đầu hạ. Loài hoa chỉ nở duy nhất một tháng trong năm, loài hoa còn có tên gọi Huệ tây hay Bách Hợp mang đến mùi hương dịu nhẹ khắp phố phường Hà Nội cho những trái tim rung cảm với điều bình dị cùng lên xe về miền Hưng Điền chia sẻ niềm thương với người kể "chuyện cổ tích giữa đồng bưng". Nụ trắng tinh nơi ngã tư óng ánh, khoe sắc trên chiếc xe đạp đơn sơ của người phụ nữ sớm hôm vội vàng xuống phố. Họ không hẳn bán cho đời vài nhành hoa mà còn dành tặng trong đó biết bao tinh khiết với nếp ngày bôn ba.

Tháng tư, loa kèn chờ người xuống phố, bất chợt một ngày đi trên phố ta bỗng nhận ra mùa hoa ấy đến nhanh và đi cũng thật nhanh. Có khi người ta chưa kịp nhận ra là mùa đã về, cái mùa hanh hao có chút nắng chút gió thì đã bắt gặp đâu đó những cánh loa kèn úa màu thời gian hay phải chăng là lòng người dửng dưng, không một chút níu giữ giống như ngày cô đi.
“Chúng ta có một khoảng cách mà không thể chạm đến trái tim của nhau. Anh từng cố gắng bên em, cố gắng hiểu em nhưng khoảng cách quá xa hay do hai trái tim không đồng điệu. Anh nghĩ có lẽ anh nên dừng lại. Bà Triệu và phố Huế tuy song song nhưng lại ngược chiều nhau vì thế anh sẽ chọn người đồng điệu trong suy nghĩ, người cho anh cảm giác và anh không muốn hai ta chỉ là sự lựa chọn. Em là cô gái có nhiều chí hướng, anh tin thành công chỉ là đến với em hơi muộn”.
Cô đã bật khóc khi đọc những dòng ấy của anh. Đúng là “Em và anh như Bà Triệu với phố Huế, không những song song mà lại còn ngược chiều. Hẹn gặp anh một ngày ở điểm giao Trần Hưng Đạo để hai ta một lần thấy nhau”.
© Hàng Xóm - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






