Em trở về với cuộc sống riêng em
2014-04-08 00:12
Tác giả:
Căn nhà cô thuê nhìn thẳng ra biển, xung quanh là những bờ tường phủ đầy hoa tigon… Một nơi yên tĩnh cho tâm hồn cần chốn nương náu của cô như lúc này.
Buổi sáng thức dậy cô dạo biển một mình, theo sau cô là một chú mèo trắng - người bạn trung thành không rời nửa bước. Nhiều khi cô cười thầm, gia tài - thứ duy nhất không rời bỏ cô có lẽ là con mèo này thì phải. Biển mùa xuân mang những cơn gió lạnh từ ngoài khơi vào, hơi lạnh ngấm vào từng tế bào nhưng đâu lạnh bằng tâm hồn đang dần hóa băng của cô. Đứng trước biển cô thấy mình nhỏ bé, muốn được những con sóng ngoài xa kia ôm trọn lấy trái tim đang nhói đau, rỉ máu của mình. Biển hiền hòa nhưng sao cô lại thấy những con sóng dữ dằn đang dâng trào muốn cuốn cô đi. Cô cứ đứng bất động như vậy trước biển để cho sóng, cho gió vỗ về nỗi đau đang âm ỉ bùng phát nơi sâu thẳm trái tim cô, tâm trí cô…
Có lẽ là sự vô định đã đưa cô về với biển khi cô chưa kịp định hình mình sẽ đi đâu. Cô quên sao được những ngày khủng khiếp ấy mà mỗi khi nhắm mắt lại thôi cũng khiến cô giật mình , những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng. Mới chỉ ngày hôm qua thôi cô còn mãn nguyện trong nụ cười hạnh phúc khi nghĩ rằng mình là người giàu có nhất về tình yêu nhất trên thế gian, nhưng ngày hôm nay thì mọi điều đó đã trở thành cát bụi. Giọt nước mắt đã thay thế cho nụ cười. Trái đắng đã thay thế cho tình yêu. Đâu khổ đã thế chỗ của hạnh phúc… Mọi thứ vốn thuộc về cô giờ lại quá xa vời…
Những ngày tháng trước.
Cô tưởng tình yêu của mình sẽ kết thúc viên mãn bằng một đám cưới với anh. Chặng đường cô cùng anh trải qua cũng đã ba năm. Nó là quãng thời gian không dài trong đời người nhưng lại gìn giữ cả một kho báu kỷ niệm của cô và anh. Ba năm ấy cũng đủ cho cô biết mình yêu anh hơn tất cả và cô muốn thuộc về anh mãi mãi. Cô thường tựa vai anh trong bình yên và mơ về một ngôi nhà hạnh phúc với tiếng cười nói của tụi trẻ, nơi đó có anh, có cô, có những tháng ngày họ sẽ bên nhau mãi mãi… Chỉ còn một tuần nữa thôi là cô sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất sau bao tháng ngày chờ đợi. Cô háo hức đếm từng ngày, từng ngày… Nhưng những cơn dông tố bất ngờ ập đến trên đường đời thì đâu có thể ngờ được… !
Sáng thức giấc, chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Cô gọi cho anh:
- Em đã chuẩn bị xong, anh qua đón em nha! Mà hôm nay chúng ta sẽ đi đâu vậy anh?
- Chúng ta về nhà anh. Bố mẹ anh mong em lắm, suốt ngày các cụ hỏi em thế nào, béo hay gầy có khỏe không? Mà em có bí quyết gì khiến cho bố mẹ thương em hơn cả anh rồi đấy.
Cô mỉm cười hạnh phúc và thấy trong lòng bỗng trở nên ấm áp trước những lời nói của anh.
- Hôm nay nhất định chúng ta phải về ăn cơm với bố mẹ rồi mọi chuyện tính sau vậy . Tất bật chuẩn bị đám cưới chắc em cũng mệt rồi. Em cố gắng nha!
- Em đâu mệt, còn thấy háo hức nữa. Mà anh mau qua đón em đi. Em cũng muốn gặp hai bác lắm!
- Được rồi ! Anh sẽ đến ngay đây, em chịu khó chờ chút!
Cô gác máy. Đôi mắt lấp lánh màu hạnh phúc. Mười phút sau, tiếng chuông điện thoại lại reo. Giọng cô líu lo:
- Em đây! Anh tới nơi chưa?
- Xin lỗi! Chị có phải là chị Tâm không ạ?
- Ai đấy ạ?
- Tôi có thể gặp chị được không?
Giọng một người phụ nữ đầu dây bên kia vang lên…
Chiếc ống nghe rơi xuống, chỉ còn lại những tiếng tuýt liên hồi. Cô ngồi xuống thất thần ôm mặt khóc. Nỗi tức tưởi khiến cô nghẹn lên, khuôn mặt cô đẫm nước mắt. Giờ thì cảm giác tồi tệ là tất cả những gì tồn tại trong cô. Cô đang cảm thấy mình rơi xuống vực thẳm không phanh…
Bữa cơm hôm ấy cô chỉ ngồi lặng thinh thất thần, khuôn mặt đau khổ đã được cô che bằng nụ cười gượng gạo trước bố mẹ anh và anh. Cô không dám ngước đầu nhìn hai người xa lạ nhưng lại coi cô như con, đối xử với cô bằng tình cảm gần gũi, ấm áp nhất. Cô sợ những giọt nước mắt sẽ rơi khi ngước lên. Anh đưa cô về, thấy cô không hoạt bát nói nhiều như mọi khi, anh cũng không dám hỏi. Cô chia tay anh trong lặng lẽ, chào anh bằng một câu lạnh lùng:
- Em vào nhà!
Dáng cô ủ rũ như con chim non bị ướt dưới trời mưa rào. Không gian trở lên đặc quánh của bóng tối , sự lặng im và cũng chính bởi bức tường cô đang dựng lên với anh.
Ngồi một mình trong bóng tối, cô câm lặng, òa khóc nức nở. Cô không tin vào những gì lúc chiều vừa nghe. Ngày mai cô sẽ ra sao khi tự mình đối diện với tất cả sự thật nghiệt ngã kia. Đêm. Nỗi hoang hoải. Nước mắt. Tiếng kim đồng hồ nhích dần. Và cô- một mình trong bóng tối với nỗi đau ngự trị…!
- Cô nói sao?
- Đó là toàn bộ sự thật. Em đã nói với chị từ hôm trước trên điện thoại.
- Cô hãy suy nghĩ kỹ những gì cô vừa nói ra. Cô có nhầm lẫn gì chăng?
- Không! Em vốn định nói với chị từ lâu nhưng giờ không thể giữ được nữa.
- Cô có biết là tôi và anh ấy sắp làm đám cưới không? Cô đừng nghĩ đến chuyện phá hoại hạnh phúc người khác!
- Em biết chị sẽ giận. Em định sẽ chỉ yêu anh ấy thôi, không làm ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của hai người nhưng em thấy như vậy là ích kỉ cho đứa bé. Nó không có tội.
- Cái gì? Đứa… đứa bé?!
Cô khựng lại nhìn người phụ nữ lạ kia với đôi môi mím chặt.
- Tại sao? Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao hai người dám làm chuyện đó sau lưng tôi.
- Em mong chị tha lỗi cho em. Cũng chỉ vì anh ấy đã tốt với em, em thấy mình mắc nợ anh ấy và muốn đền đáp lại ơn đó nên em sẵn sang làm mọi thứ vì anh ấy. Trong thời gian chị không có đây, em đã bên anh ấy và em nhận ra mình đã yêu anh ấy thực sự . Em đã dằn vặt đau khổ khi biết anh ấy chỉ yêu một mình chị. Em chấp nhận, nhưng chuyện kia thì đã vượt đi quá xa rồi… !
- Và giờ, cô muốn đòi lại công bằng vì tất cả những lỗi lầm hai người đã gây ra sau lưng tôi.
Cô nấc nghẹn lên. Bàn tay bấu chặt vào thành bàn loạng choạng đứng dậy bước đi không một sự sống rõ nét.
Cơn mưa chiều tầm tã làm cô lạnh buốt, nước mắt cô hòa với nước mưa. Cô phải làm sao để chấp nhận sự thật khủng khiếp này đây? Làm sao anh có thể đối xử với tình yêu cô dành cho anh bằng một sự dối trá đáng khinh như vậy. Phải chăng khi người ta ngỡ mình đang sống trong hạnh phúc thì sau bức tường ấy là cả những điều sẽ chẳng ai ngờ tới. Hạnh phúc mong manh đến vậy sao?! Lối đi nào cho cô, cho anh và cho tương lai của họ? Đám cưới- thiên đường cô đã mơ và chờ đợi bao năm giờ cũng hóa những đám mây đen mất rồi. Cô bước đi vô hồn, muốn lẩn quất vào cơn mưa tầm tã, muốn giũ bỏ tất cả nỗi đau này. Tiếng cười xen lẫn tiếng khóc nức nở, trái tim cô lạnh lẽo, hoang tàn và bóng tối phủ đầy…!
Cô quyết định rời đi trong đêm với dòng thư ngắn ngủi gửi lời xin lỗi đến bố mẹ anh- người mà cô đã thực sự yêu thương như người nhà của mình. Cô chấp nhận rời bỏ tất cả sau lưng. Cô ngồi trên xe, đầu óc mông lung, cô cũng không để ý mình sẽ tới đâu trên chuyến hành trình chạy trốn xa xôi và bất đắc dĩ này. Hành trang cô mang theo chỉ là một chú mèo trắng cùng với trái tim đang đau đến tột cùng, Cuối cùng cô cũng đến đây, đến với biển trong sắc xuân này.
Mỗi ngày những người sống ở đây đều quen với hình ảnh một cô gái trẻ lang thang dạo biển, theo sau cô là chú mèo trắng nhỏ. Dáng cô mỏng manh đứng trước biển mỗi khi bình minh lên hay hoàng hôn xuống, cô muốn quên đi tất cả, và liệu sự chạy trốn này có khiến nỗi đau trong cô được nguôi ngoai.
Từ trong quán nhỏ hướng ra biển , anh hay chọn cho mình một góc nhỏ ngồi uống cà phê đọc báo mỗi buổi sáng … bỗng ánh mắt bắt gặp dáng người mong manh kia. Người con gái anh thoắt thấy ấy trong mái tóc dài và chiếc váy màu xanh nước biển. Cô đứng lặng trước biển rất lâu, biển màu xanh hiền dịu như lẫn trong màu váy xanh của cô, anh ngắm cô hồi lâu, nhưng chỉ ngắm cô từ sau lưng và từ rất xa…
Và một hôm người ta mang cho anh một chú mèo trắng với đôi mắt đang sợ hãi khi nhìn người lạ. Một con mèo đi lạc cần về với chủ của nó. Anh đứng sau lưng cô, trên tay anh là chú mèo nằm ngoan ngoãn sau mấy ngày xa cô chủ, đôi mất dường như hấp háy biết lỗi.
- Xin hỏi Con mèo này của cô phải không?
Cô quay lưng lại và bỗng òa lên một tiếng:
- Ôi ! Anh Lâm! Em là … Thanh Tâm à? Là em thật sao?
- Dạ! Sao anh lại ở đây?
- Anh chuyển vào đây cũng lâu rồi. Giờ sống và làm việc ở đây luôn. Còn em?
- Em…
Cô bối rối trong phút chốc :
- Em đi du lịch nhưng cũng tình cờ đến đây thôi
Trong phút ngỡ ngàng, họ nhận ra nhau rồi trò chuyện sau bao năm không liên lạc. Niềm vui của cô khi tìm thấy lại chú mèo Kiwi , niềm bất ngờ khi gặp lại anh bạn hàng xóm thời thơ ấu. Cô nhoẻn một nụ cười nhưng vẫn giấu đâu đó nỗi buồn vô hạn.
Từ khi anh xuất hiện, cô có thêm một người bạn giữa nơi xa lạ và mênh mông này. Những kỷ niệm cũ, những ngày ấu thơ như trở về đâu đó trong những câu chuyện mà họ vừa ngắm biển vừa ôn lại. Anh đến xòe bàn trước cô, cô ngỡ ngàng nhận ra những hòn bi ve màu xanh nước biển:
- Đây là… !
- Em còn nhớ có lần chúng ta chiến đấu oanh liệt với lũ trẻ trong xóm và thu về chiến lợi phẩm này không?
- Anh vẫn giữ chúng đến tận bây giờ à?
- Thì hồi đó em bảo tặng cho anh hết và anh hãy cất thật kỹ, sau này em sẽ kiểm tra mà. Anh lỡ gật đầu rồi thì phải giữ lời hứa chứ.
Anh hơi ngượng ngùng và nở một nụ cười tươi khi nhắc lại kỷ niệm mà cô đã quên lâu còn anh thì vẫn mang bên mình như một lời hứa. Họ đã xa nhau hơn chục năm rồi. Thời gian thấm thoắt trôi thật nhanh, giờ trước anh không còn là cô bé mít ướt nữa mà là một người con gái đẹp tựa như nắng mai trên biển. Thời gian có trôi đi nhưng những kỷ niệm, những khoảnh khắc đã lưu dấu vào nó thì là mãi mãi.
- Sau ngày em chuyển nhà đi, chúng ta đã mất liên lạc với nhau. Anh đã nhìn em từ xa nhưng thực sự không thể ngờ rằng một ngày nào đó anh sẽ được gặp lại em như lúc này.
Anh cùng cô nô giỡn với sóng biển, xây lâu đài cát… trong phút chốc, nỗi đau trong cô ngủ yên một nơi nào đó trước vẻ đẹp của thiên nhiên, trước anh- một người cô tình cờ gặp sau bao năm đã mang lại nụ cười trên môi cô. Và cứ như thế, thời gian trôi đi, biển vẫn hiền hòa vẫn ôm cô vào lòng, vẫn là nơi cho cô trút những nỗi niềm trăn trở khi đứng trước đại dương bao la này. Anh tình cờ thấy cô thì vui như chiêm bao đứt quãng. Anh bên cô đem lại niềm vui, sức sống mới cho cô, nhem nhóm lại nghị lực sống của cô mà dường như nó đã bị khụy ngã từ những ngày tháng trước. Nhưng đâu đó anh vẫn thấy nụ cười hiếm hoi, buồn phiền phảng phất trên khuôn mặt cô mà anh không biết tại sao.
Đôi mắt cô nhìn ra phía biển, nơi những dãy núi đangco mình ẩn trong lớp sương mỏng manh:
- Anh này! Để quên đi được một điều gì đó mà không muốn nhớ trong giây lát thì phải làm thế nào?
Và rồi cô say, cô im lặng trước biển đang cồn cào trở mình trong đêm. Say rồi lại tỉnh trong nỗi đau. Choáng váng, mông lung và những giọt nước mắt cô cố kìm nén cứ thế vỡ òa trước anh. Trong cơn say cô đã nói, nói cho mình nghe, nói cho anh rồi nói với biển về nỗi đau mà cô đang chạy trốn và không thể chịu đựng thêm nữa. Khi nỗi đau đến tận cùng thì người ta muốn vứt bỏ nó, nhưng càng cố chạy thì nó lại càng người ta đau hơn. Anh lặng lẽ nhìn cô, cõng cô trên lưng, anh thầm nghĩ “ Giá mà chúng ta cứ nhỏ mãi, giá mà không có chia ly, giá mà anh đi tìm em sớm hơn thì giờ có lẽ em đã không phải chịu nỗi đau thế này”. Anh chỉ là quá khứ với những điều cô đã quên lúc bé thơ, giờ anh cũng chỉ là người đứng sau, nhìn nỗi đau đang giày vò cô mà cũng chỉ biết nhìn cô từ xa. Anh không muốn đến gần, sợ cô lại phiền lòng và mang nhiều thêm nhiều nỗi suy tư trong lòng. Ngày ngày nhìn thấy cô thôi anh cũng thấy lòng mình ấm áp rồi.
Quán cà phê lãng đãng vài người khách. Tay cô mân mê tách cà phê nóng trong tay:
- Thật ngại quá khi hôm qua em làm phiền anh!
- Em đừng giữ mọi thứ trong lòng như vậy. Anh sẽ lắng nghe và sẽ chia sẻ với em.
- Em…
- Anh đã biết phần nào câu chuyện của em. Anh không muốn nhìn thấy em đau khổ vì người kia nữa. Em biết không… Anh đã có ý định đi tìm em, anh đã chuyển công tác nhiều nơi để mong gặp lại em. Khi mà anh thấy vô vọng thì em lại xuất hiện trước anh. Anh nghĩ mình không thể làm mất cơ hội như này lần nữa.
- Nhưng… em…
- Anh biết giờ trong lòng em chỉ là hình ảnh của Vinh, và những hạnh phúc xen lẫn khổ đau đó đã giày vò em. Có lẽ thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, và những lúc như vậy anh mong sẽ được bên em.
Cô bối rối nhìn anh rồi quay mặt đi hướng khác. Cô lạc giữa sa mạc khô khốc, cổ họng cô đắng ngắt trước quá khứ và trước cả hiện tại lúc này. Những giọt cà phê đắng vẫn đang thi nhau nhỏ giọt chạy đua cùng tích tắc đang nhích dần.
Sóng biển ì ầm. Từng đàn hải âu đang chạy trốn chiều tà kéo nhau về tổ. Cô ngồi trước biển, ánh mắt nhìn xa xa, màu tím hoàng hôn nhuốm nỗi buồn man mác như chính lòng người. Tiếng bước chân ai đang bước trên cát tiến lại chỗ cô:
- Thanh Tâm!
Cô sững người quay lại, chết lặng trong giây lát, nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn anh:
- Cuối cùng anh đã tìm thấy em! Giọng Hải Vinh nghẹn ngào cất lên
- Anh… anh đến đây làm gì?
Cô khóc vỡ òa chạy trốn khỏi vòng tay anh đang cố ôm cô thật chặt.
- Anh buông tôi ra!
Cô vùng vẫy trong sự căm hận nhiều hơn sức lực cô đang có.
- Anh đã đi tìm em suốt thời gian qua. Em có biết mọi người đã lo cho em thế nào không?
- Anh vẫn còn nghĩ đến tôi sau những gì anh gây ra sao ?
- Anh… !
- Tại sao anh có thể làm những chuyện đáng khinh thường như thế sau lưng tôi? Mọi chuyện với tôi phải chịu đựng thế là quá đủ rồi?
- Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh vì anh đã giấu và phản bội em. Anh tìm em để mong em tha thứ cho anh?
- Tha thứ ư? Giờ đâu còn khái niệm tha thứ, đến chính tôi cũng không biết mình đang như thế nào. Anh hãy trở về với những gì anh đã có đi!
- Dù mọi chuyện đã xảy ra nhưng mong em hiểu người duy nhất anh yêu chỉ có em.
- Điều đó không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô nhìn anh với ánh mắt hoang hoải, vô hồn:
- Mọi thứ giờ giống như tro bụi rồi. Tình yêu , niềm tin giữa chúng ta đã bị anh đạp đổ. Nếu cô gái đó không nói ra mọi sự thật thì anh sẽ che giấu đến suốt đời sao? Sẽ biến tôi thành một người đui cả đời sao? Mọi thứ vỡ hết rồi. Làm ơn anh hãy buông tay và để tôi một mình. Tôi không cần gì thêm nữa! Tất cả đủ rồi, chúng ta nên dừng lại và cho nhau những con đường riêng. Anh về đi!
Anh đứng nhìn theo dáng người khổ sở của cô đang cố gồng lên trong màn sương mỏng lạnh còn vương trên lớp áo mỏng. Cô quay người bước đi. Chưa ba giờ cô thấy mình mạnh mẽ đến không còn cảm giác như thế này. Trái tim cô đau như ai đó đang bóp nghẹt lại. Giờ thì không có cuộc chạy trốn nào là mãi mãi, cuối cùng cô cũng đã đứng trước người cô hằng yêu bao năm để nói, không phải là nói những lời hạnh phúc , không phải là nghe những lời yêu thương, mà là nói những điều đau lòng nhất, ngang trái nhất trong những giọt nước mắt khổ đau. Tất cả kết thúc thật rồi, khi cô không dám nhìn lại quá khứ, không dám bước chân trở lại nỗi đau ấy để làm lại. Tình yêu thì cần cao thượng, nhưng biết đâu đấy khi con người ta tha thứ cho người khác cũng là tự nhốt mình vào nỗi đau không bao giờ mờ vết. Mọi thứ đã chấm hết với cô thật rồi. Đêm ! Tĩnh lặng!
Hôm sau, cô đứng trước Lâm, khẽ nở nụ cười với anh:
- Cảm ơn anh vì tất cả! Ngày mai em phải đi rồi.
- Em đi đâu?
- Em trở về. Em không muốn mình mãi là kẻ chạy trốn với nỗi đau này nữa. Em sẽ đối diện với nó để tìm cho mình một con đường đi, dù con đường ấy còn chưa hình thành trước mắt em.
- Anh xin lỗi vì đã liên lạc với Vinh mà không nói cho em trước. Nhưng anh mong em sẽ sống thanh thản và tốt hơn, đừng để nỗi đau kia giày vò em thêm nữa. Dù em quyết định thế nào, anh sẽ luôn tin tưởng và mong em hạnh phúc!
- Anh đã giúp em cười trở lại, giúp em dám đối đầu với nỗi đau trong em. Em thấy mình có lỗi với anh. Gặp lại anh đáng lẽ phải vui mới đúng, nhưng em lại làm anh lo lắng vì nỗi buồn riêng em. Em chưa đủ dũng khí để có thể đối đầu với những tình cảm mới, trái tim em dường như vẫn kiệt sức sau những vấp ngã, đổ vỡ ngày hôm qua. Em không muốn làm ai tổn thương thêm nữa và cũng muốn dành cho mình một khoảng lặng để tìm lại cuộc sống của mình trước đây.
Anh cầm lấy bàn ta bé nhỏ, lạnh buốt của cô:
- Em hãy đi để cho lòng thanh thản, cho đến khi nỗi đau ngủ yên nơi sâu thẳm trái tim em. Và hãy quay về khi trong em đã ngừng những cơn bão lòng. Anh sẽ ở đây cùng với biển, hướng theo và đợi em.
Anh nhìn sâu vào mắt cô bằng tất cả tình yêu, niềm thương đã ấp ủ bao năm trong trái tim . Sóng biển nhẹ nhàng ầm ì vỗ vào bờ cát…Cô trở về, trở về để đối diện với chính mình, với Hải Vinh, với những gì đã qua và tìm cho mình một con đường đi. Con đường đó không biết sẽ dẫn tới đâu cũng như dải cát trắng dưới chân cô có muôn vàn dấu chân khác nhau nhưng không có dấu chân nào bước lại dấu chân trước đã in hằn. Cô trở về với chính cô, sẽ sống cho riêng cô, bình yên như biển mùa xuân sáng nay.
• Gửi từ Cua Đá - cuada265…@...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.