Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em, tôi và quá khứ

2023-03-11 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Em hỏi đến đây rồi chợt ngừng lặng. Phía trong quán vắng bỗng có một người nào đó chợt lên dây thử đàn bằng vài hợp âm rung hờ trong trẻo. Mênh mang dạt trôi trong vùng hợp âm ấy tình cảm trong Vương như một tia chớp cắt rọi ra từng mảng sáng màu. Không một phút giây chần chừ, Vương đưa tay ra nắm trọn bàn tay em .

***

Em xuất hiện vào đúng vào phút giao mùa ngắn ngủi của cuối hạ đầu thu. Lúc này trên con đường trải sỏi chạy từ phía cổng vào phòng làm việc cỏ hai ven đường đã chuyển sang màu tái sám, hanh hao. Vương một mình trong phòng, ngồi kề bên cửa sổ, khẽ ngước mắt nhìn ra và anh thấy một mái tóc xõa ngang vai, những bước đi tự tin đến quen thuộc “Em sẽ là đồng nghiệp của anh”. 

Khi đi ngang qua Vương, em nói thật tự nhiên thay cho lời chào. Và em cười, nụ cười tươi sáng hệt như vệt nắng thuỷ tinh đang treo chênh vênh ngoài ô cửa sổ. Vương bỗng thấy lòng câm lặng, chỉ biết nhíu mày ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên pha ngỡ ngàng, bối rối.

Vương vốn là người có một thói quen thật kỳ quặc là rất hay đem những kỉ niệm vặt vãnh của mình trang trải ra mỗi khi rảnh rỗi. Những kỉ niệm đó nếu là hữu hình thì Vương chất vào một cái tủ màu nâu có chốt khoá bằng đồng, còn nếu kỉ niệm đó là cái vô hình thì anh thường xâu chuỗi lại và đặt nó vào cái gọi là vòng trí nhớ. Hai năm về trước Vương và Dung chia tay nhau. Vẫn biết rằng nỗi đau của thời ấy là một cái gì đó mạnh mẽ, ồn ào giờ lại cộng thêm cái thói quen kỳ quặc là hay nhìn về thời quá khứ đã là nguyên nhân để Vương chưa thể mở rộng lòng mình trước một người con gái nào khác.

neu-hom-nay-la-ngay-cuoi-cung-hay-noi-xin-loi-tha-thu-va-cam-on-758x509

Em vẫn đứng đó và giống Dung đến không thể nào tin nổi. Sau một vài giây im lặng, em xoay người nhìn Vương chăm chú, mắt ánh lên vẻ tò mò: "Anh đã gặp em ở đâu rồi à? Hay là em giống ai?!". Vương chớp mắt gật đầu và lặng thinh nhìn ra cửa. Có một tán lá nào đó ngoài vườn cây chợt lao xao lên trong một cơn gió trở mùa.

Căn phòng làm việc của Vương và em nằm trên tầng hai của một căn nhà cũ kỹ được xây dựng từ thời thuộc Pháp. Xung quanh, từ bậc tam cấp đến bức tường đều đã xám vàng, phủ một màu rêu ẩm mốc. Những ngày em chưa tới, vào mỗi buổi sáng Vương thường đến phòng làm việc rất sớm, khi bước chân vào phòng, việc đầu tiên mà Vương luôn thích thú là anh tới từng ô cửa sổ và mở tung chúng ra. Cái hơi ấm man mác dịu dàng từ vườn cây phía bên kia đường lan tỏa hắt sang hòa quyện với hương hoa ngọc lan nồng nàn nở muộn. Và cũng bên ấy có một giàn hoa tigon rất đẹp, loài hoa Vương ưa thích.

"Anh cũng lãng mạn đấy chứ nhỉ?"

Ngay buổi sáng ngày thứ hai em đến làm việc, bắt gặp Vương đứng bần thần bên cửa sổ dõi ánh nhìn về phía xa xăm. Em đã vui vẻ buông một lời nhận xét kèm theo một ánh nhìn vô cùng ranh mãnh. Vương khẽ giật mình, xoay người lảng tránh

"Tôi mở cửa cho thoáng phòng" 

"Thế à?". 

Ngoài trời bóng dáng của mùa thu đã bắt đầu lẩn khuất đâu đây, để thi thoảng lại có những cơn mưa dai dẳng kéo dài. Em sau một khoảng thời gian tập trung hoàn toàn cho công việc, thì giờ đã chống tay ngửa mặt nhìn trời. Chẳng hiểu trong cái ánh nhìn trong veo kia có phảng phất những suy nghĩ gì mà tự nhiên em buông lời rủ rê

"Kể chuyện gì đi anh!?”. 

Vương cúi đầu gần hơn vào từng trang số liệu, giọng cộc lốc

"Tôi chẳng có chuyện gì cả!"

Em trề môi trông nửa tinh quái nửa lại hiền lành như chú thỏ.

"Ai mà chẳng có chuyện”.

"Riêng tôi thì không”.

tuong-khuon-mat-cua-co-nang-co-so-suong-tram-be-758x518

Lần này giọng Vương nghe như cáu kỉnh, song điều đó chẳng có tác dụng gì đến em. Vẫn nghiêng mái tóc, em như nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt của Vương. Lát sau thì em quyết định buông thêm một lời châm chọc nữa 

"Tại sao anh không kể cái chuyện mà chính nó đã biến anh thành một bà cô em chồng cau có ấy!"

"Hả! Cô nói cái gì?" 

Vương sừng cồ lên. Em mỉm cười, rồi chợt đứng phắt dậy bỏ đi. Có một tiếng cười đắc thắng nhưng trong veo đang đều đều dội về phía Vương. Tiếng cười ấy như còn vang lên mãi cho dù dáng em đã dần khuất sau cánh cửa phòng làm việc.

Dạo này hàng cây bên đường nơi Vương thường đi qua đã có những đốm chấm vàng trên từng tán lá. Chiều thu, cái nhập nhoạng của màu vàng chanh, màu cỏ úa được hoà vào nhau và rọi soi vào từng ô cửa tạo ra những quầng dương như là mê hoặc. Vương và em ngồi trong một quán vắng để nhìn ra những khung cảnh đó. Vương xoay xoay li nước trên tay, cái sóng sánh trắng trong của cốc nước tràn ra làm lòng anh càng thêm rối bời.

"Tôi muốn nói với cô một chuyện nghiêm túc!?" 

"Vâng”.

Em ngồi im, nhưng nụ cười đã bắt đầu ngọ nguậy. Mặc kệ cái vẻ muốn trêu chọc của em, Vương tiếp

“Tôi cũng biết cô đã có người yêu" 

"Vâng" 

"Cô rất giống một người con gái vài năm trước tôi đã từng...” 

“Vâng, em đã biết!"

"Mẹ tôi cứ hỏi mãi về người con gái ấy. Mẹ tôi đã từng gặp Dung..."

"Vâng! Thì sao?" 

"Tôi muốn nhờ cô giúp... biết là khó cho cô nhưng tôi không còn cách nào...". Đến đây thì không chịu đựng được nữa, em cười phá lên và chăm chú nhìn vào mặt Vương

"Ôi!.. trông anh kìa, mặt đỏ lựng, tai đỏ lựng, khéo cả cổ cũng đỏ nữa. Thế cuối cùng là chuyện gì?". 

gio-mua-thu-va-chung-ta-chi-la-nguoi-yeu-cu-758x506

Câu hỏi của em làm Vương vô cùng lúng túng, song Vương cố hít một hơi thật dài tự trấn tĩnh và nói "Tôi nhờ cô đóng giả là Dung một lần, chỉ một lần thôi để mẹ tôi yên tâm". 

Câu cuối cùng của Vương nghe như chùng xuống, nụ cười tinh nghịch của em lập tức tan biến. Lo sợ mình vừa phạm tội, Vương hốt hoảng xua tay.

"Đừng, nếu khó và phiền cho cô thì tôi không dám. Tôi chỉ...". 

Em lặng thinh khoát tay như cắt đứt lời Vương nói và em quay mặt đi. Gió ở đâu bỗng nhiên ùa về và nằm lại co ro trong góc quán. Mãi vài phút sau em mới quay mặt lại, ánh nhìn vẻ mênh mang.

"Việc đó không phiền em, nhưng em sẽ đồng ý nếu anh thấy việc đó là có ích!”. Hơi bất ngờ về điều em nói, Vương ngước nhìn lên, giọng xa xăm vọng lại từ quá khứ: 

"Nó sẽ giúp tôi yên tĩnh được thêm một thời gian nữa!" - 

"Vâng, em hiểu. Thế thì được”.

Nhà Vương nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nơi mà chẳng mấy khi có mặt trời chiếu rọi tới. Nhà rộng và nhiều phòng, có những chỗ mảng tường vôi đã tróc lở. Em theo sát Vương. Em len lỏi cả vào căn phòng chỉ toàn sách đan xen cùng màng nhện. 

"Đã lâu lắm rồi mẹ tôi không vào đây!" 

"Sao lại xưng tôi?"

"À... ừ nhỉ". 

Vương đưa tay vỗ nhẹ vào trán 

“Tôi...à...anh quên mất!". 

Ngoài phòng khách mẹ Vương vẫn ngồi lặng im trên ghế bành.

"Ngồi đi con, đã gần hai năm rồi còn gì nữa, nhà ta bề bộn quá!" 

Mẹ nói, mẹ nhìn em, rồi mẹ cười. Em cũng ngồi xuống, đóng vai Dung trọn vẹn. Em xin lỗi mẹ vì những chuyến đi công tác xa đã không có thời gian ghé lại thăm nhà. Rồi em luận bàn say sưa với mẹ về văn học cổ, về thư pháp, về tranh vẽ thời Phục hưng. Vương cứ ngồi lặng im miên man quan sát, thỉnh thoảng lại giật mình thon thót ngỡ ngàng trước một điều gì thú vị của một người ngỡ lạ lại hoá quen.

Sau cái buổi tới chơi nhà Vương ấy, y hẹn, Vương không nhờ em đóng vai Dung nữa. Thỉnh thoảng mẹ có hỏi, Vương lại cười xòa và bảo.

"Dung bận lắm, hay phải đi xa!". Rồi chẳng hiểu vì sao trong câu chuyện giữa hai mẹ con Vương cứ nhắc mãi về em. Còn em sau ngày đó, cũng ít trêu chọc Vương hơn. Một ngày kia trong mênh mang của bản nhạc Mùa lá rụng - Mùa hát dành cho đôi lứa đã chia tay, em lại bất ngờ đề nghị.

“Kể chuyện gì đi anh”.

Lần này, Vương ngồi lại, theo thói quen anh trang trải những kỉ niệm hữu hình và vô hình ra. Em ngồi lắng nghe, lặng thinh không nói, không hỏi.

da-qua-roi-cai-thoi-ngu-dai-quan-quai-vi-tinh-758x506

Đêm ấy về, trong chập chờn hoang hoải giữa những cơn mê, Vương chợt mơ thấy bóng dáng một người con gái. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, lí trí của Vương thì bảo: Đó là Dung, nhưng tình cảm lại bảo: Là em đấy.

Chiều một ngày cuối tuần, mây tạp sắc giăng kín cả thành phố. Em bất chợt gọi điện rủ Vương đi uống cafe. Hoàng hôn mùa thu với những mảng màu kỳ ảo đang chờ họ ở phía cuối con đường. Lại vẫn là quán Du Thuyền có gió co ro nằm ngủ. Giờ chỉ khác là ở phía kia âm thanh của dòng xe cộ không còn ngắt quãng nữa. Có một cái gì đó cứ bay vút cao lên và chảy trôi trong thinh không với những tiếng kêu nghe kỳ dị. 

"Chính tại nơi này anh đã từng nhờ em đóng vai chị Dung" – lời em nói nhát ngừng tựa như tiếng dòng sông trong mùa nước cạn. 

"Ừ! Và em đóng rất đạt” 

“Mẹ đã không hề biết rằng em là em chứ không phải là chị ấy!"

"Ừ, đến giờ mẹ vẫn nghĩ thế. Chỉ có điều...”

Vương bỗng ngập ngừng: “Chỉ có điều khác là mẹ có vẻ quý em nhiều lắm!". "Vâng, em biết! Thế còn?...". 

Em hỏi đến đây rồi chợt ngừng lặng. Phía trong quán vắng bỗng có một người nào đó chợt lên dây thử đàn bằng vài hợp âm rung hờ trong trẻo. Mênh mang dạt trôi trong vùng hợp âm ấy tình cảm trong Vương như một tia chớp cắt rọi ra từng mảng sáng màu. Không một phút giây chần chừ, Vương đưa tay ra nắm trọn bàn tay em .

"Con hẻm về nhà anh thế nào?"

"Đẹp lắm!".

Ngoài trời những lọn gió đầu đông đã bắt đầu rớt nhẹ, thỉnh thoảng phả vào quán vắng vị ngai ngái của hương hoa sữa đầu mùa.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn                 

Xem thêm: Em sẽ trở về vào mùa xuân

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top