Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em tin rồi sẽ tìm thấy bến đỗ yêu thương

2015-02-04 01:01

Tác giả:


Café Blog - Người con gái mạnh mẽ không phải là người không rơi một giọt nước mắt nào mà là người có thể thản nhiên đối mặt với sóng gió, những đua chen của cuộc sống thực. Em tin sẽ tìm được bến đỗ yêu thương. Em chỉ tìm một người để em cảm thấy an lành khi ở bên, một người có thể cho em mượn bờ vai khi mỏi mệt.

***

Đất trời vào xuân, em thấy mình chợt nhớ...Nắng hanh hao, hoang hoải cả một góc trời. Gió vẫn thổi se se trên đường phố mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng.

Ai đó đã từng nói rằng: hạnh phúc mang hình dáng một cơn mưa, lạnh lùng nhưng ấm áp. Không ít lần em tìm về những cơn mưa như thế, mải miết rong đuổi kiếm tìm cho mình hạnh phúc nhưng cuộc đời luôn có những lý lẽ riêng của nó, khiến ta xoay cuồng trên con đường xuân đến rồi xuân đi, mới mới chớp mắt đó mà đã trôi vô định về khoảng trời xa hút mắt, chẳng thể nào định vị nổi.

Đâu đó ca từ mượt mà của Trịnh Công Sơn vang lên như chất chứa cõi lòng: “Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ”...Cuộc đời dài có bao nhiêu? Con người ta có mấy lần tình cờ gặp gỡ? Giai điệu êm êm đưa ta về mùa ký ức thênh thang... Ký ức như thước phim quay chậm, từng đoạn, từng đoạn ngắn nhưng thật rõ nét. Những ký ức xa xôi, ngăn nắp cuộn tròn bên tách cà cà phê đen trong góc quán quen thuộc. Đâu đó bên kia những mảng chắp vá cuộc đời, ký ức được thả tung trời trắng xóa.


em tin, bến đỗ, chờ đợi

Em ngược chiều gió thổi, ngược mùa gió lạnh trả nỗi nhớ về ngày xưa đã cũ. Lạnh không chỉ bởi gió mùa đã về mà lạnh bởi trong em cảm thấy cô đơn đến lạ. Và em biết gió sẽ lau giọt nước mắt lăn dài trên má, nắng hong khô nỗi buồn trong đôi mắt nhìn đời toàn một màu xám ngắt, bước thật khẽ giữa niềm tin nhỏ. Đơn giản vì sau những cơn mưa, nắng sẽ về tràn đầy nhựa sống, hy vọng. Mưa chưa dứt, em vội vàng tìm chút nắng mênh mang...

Một mùa mới lại bắt đầu, em vẫn một mình, đi về giữa nắng mưa của cuộc đời, bàn tay em chơi vơi tìm kiếm hơi ấm từ đôi bàn tay ấm. Có lẽ khi con người ta đi quá lâu, quá dài trên con đường mà không có người đồng hành chắc hẳn sẽ mỏi lắm nên giờ hãy dừng lại để nhớ, để quên, lang thang trên con đường ký ức của riêng mình thôi nhé.

Cuộc đời vốn chật hẹp những mảnh ghép yêu thương nhưng hạnh phúc vẫn luôn đủ chỗ khi ta không ngừng cho đi mà chẳng cần nhận lại, sống trọn với con đường mình đã bước. Người con gái mạnh mẽ không phải là người không rơi một giọt nước mắt nào mà là người có thể thản nhiên đối mặt với sóng gió, những đua chen của cuộc sống thực. Em không xinh đẹp, không quá giỏi giang nhưng em tin sẽ tìm được bến đỗ yêu thương, vấn đề là em tìm anh nơi đâu giữa hàng tỷ người xa lạ?

em tin, bến đỗ, chờ đợi

Hoàng hôn buông trên mái nhà, những tia nắng cuối ngày trở nên khép nép, ẩn mình, len lỏi trên từng cánh bằng lăng, thơm nồng nàn một mùi hương rất nhẹ, thoảng trong gió bay về nơi xa lắm. Hai lăm tuổi - em vẫn lười biếng gõ nhịp bước chân trên những con đường nhỏ trải đầy lá khô, tự mình lắp ghép những mảng tối - sáng của cuộc đời. Hai lăm chẳng còn mơ mộng, thả sức hẹn hò với tuổi trẻ, hai lăm cũng chẳng giống hai chín cầu toàn - không yêu cũng sẽ cưới. Hai lăm tuổi - dở dở, ương ương nên đâm ra mệt nhoài, tự thưởng thức, nhấm nháp ly cà phê cũ, chẳng dám cựa mình khắc khoải những tin yêu ngày mới.

Những mùa hoa bay đi có bao giờ trở lại, tuổi xuân cũng vậy trôi theo năm tháng, chỉ để lại những tàn khô của ký ức xa mờ. Hai lăm tuổi, em chẳng còn nông nổi để vội vàng nắm nhầm một bàn tay khác, em vẫn tin một nửa của đời mình đang ở đâu đó, sẽ xuất hiện và yêu em như chưa từng hò hẹn. Em như một đạo diễn tài ba khi hoạch định con đường đi cho bản thân mình khi nỗi cô đơn vẫn còn ngự trị, cô độc trong lớp vỏ do chính em tạo ra. Em chỉ tìm một người để em cảm thấy an lành khi ở bên, một người có thể cho em mượn bờ vai khi mỏi mệt, một người có thể nghe em luyên thuyên đủ thứ chuyện không đầu không cuối, một người có thể ở bên để em khóc ngon lành như đứa trẻ.

Đâu đó hình như có nỗi nhớ vô tình ùa đến bất chợt trong trái tim em - nỗi nhớ mang tên anh - một người đang đợi em ở chặng đường phía trước! Ai cũng từng in dấu chân mình trên bao con đường lá đổ, lắng nghe sự giao chuyển của đất trời, của lòng người qua bao độ xuân chín. Hạnh phúc nào cũng phải trải qua chặng đường gian nan phải không anh - người tình chưa một lần hò hẹn?
  • Nhật Quỳnh Lan
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

back to top